Địa điểm quay hình đầu tiên tổ tiết mục chuẩn bị cách Yến Thành không xa, nơi này là một thôn nghèo ở phụ cận vùng núi.
Hành trình đến thôn núi mất khoảng ba giờ.
Ninh Thời Tuyết lên xe không được vài phút liền ngủ.
Tạ Lạc Lạc thì háo hức xoắn đến xoắn đi, không ngừng nhìn ngắm chung quanh, đạo diễn còn dỗ nhóc vui vẻ bằng cách mở nhạc thiếu nhi và cho nhóc chơi một vài trò đơn giản.
Nhóc con chẳng mấy chốc đã được tổ đạo diễn khen "Bảo bảo giỏi quá", "Bảo bảo thật thông minh",
...
. đến mất phương hướng.
Chờ đến khi khuôn mặt nhỏ mềm mại bị khen đỏ bừng lên, Tạ Lạc Lạc cũng đã mệt mỏi. Nhóc con xoa xoa đôi mắt, nhịn không được ngáp vài cái, sau đó dựa lên người Ninh Thời Tuyết ngủ mất.
Càng đến gần núi, nhiệt độ càng giảm. Nhân viên công tác sợ bọn họ bị lạnh, nhanh chóng cầm lấy một tấm chăn mỏng đi qua.
Nhưng mới vừa tới gần một bước, Ninh Thời Tuyết lại đột nhiên mở bừng mắt.
Trên xe thật sự rất lạnh, khuôn mặt cậu tái nhợt vô cùng, nhưng hai mắt lại tĩnh lặng như một hồ tuyết đọng.
Nhân viên công tác kia khẽ sửng sốt, sau đó khẩn trương cúi đầu giải thích: “Ninh lão sư, tôi mang chăn tới cho cậu.
”
Ninh Thời Tuyết buông mi, giống như việc vừa rồi chỉ là ảo giác, cậu cong đôi mắt, duỗi tay nhận chăn, “Cảm ơn anh.
”
Tổ tiết mục đã an bài tốt nơi ở cho bọn họ, là nhà một đồng hương của đạo diễn.
Thời điểm Ninh Thời Tuyết và Tạ Lạc Lạc xuống xe, đang chuẩn bị kéo hành lý vào nhà thì vừa vặn có một tổ khách mời khác cũng đi đến.
Là một nam nhân có dáng người rất cao lớn, mày rậm mũi cao, lớn lên đặc biệt đoan chính, bên cạnh hắn có một bé trai béo lùn chắc nịch, thoạt nhìn lớn hơn so với Tạ Lạc Lạc một, hai tuổi.
“Đường lão sư.
” Đạo diễn vẫy vẫy tay.
Đây là ảnh đế Đường Hạc An, năm nay hơn ba mươi tuổi, con người rắn rỏi lại chuyên nghiệp, quay qua không ít bộ phim hành động võ thuật.
Từ xuất đạo ba năm, Đường An Hạc vẫn luôn làm thế thân cho người khác.
Thẳng đến khi được một đạo diễn nọ phát hiện tài năng, hắn mới có cơ hội được diễn một bộ phim điện ảnh võ hiệp.