Sủng Phi Quái Chiêu: Bảy Đêm Thị Tẩm, Một Đơn Ly Hôn

Sủng Phi Quái Chiêu: Bảy Đêm Thị Tẩm, Một Đơn Ly Hôn

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Phạn Khuyết
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 374
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Cung Đấu
Xuyên Nhanh
     
     

Là phụ nữ, nàng không thể ngồi xếp bằng như đàn ông, chỉ có thể nghiêng chân sang một bên.

Váy dài che đi phần giày bên dưới, đôi tay nhỏ nhắn đặt yên trên đùi, lưng giữ thẳng, đầu hơi cúi, hơi thở nhẹ nhàng.

Tất cả toát lên vẻ đúng mực không chê vào đâu được.

Nhưng giữ dáng ngồi này thật sự rất mệt.

Chưa kể, vết thương trên lưng nàng vẫn chưa lành, đau nhức âm ỉ khiến đôi mày nàng khẽ nhíu lại, không giãn ra nổi.

"Ngươi có gì muốn nói?"

Bỗng nhiên, Mặc Liên Thành ngẩng đầu hỏi.

"Không có.

"

"Ngươi không thoải mái à?"

"Rất ổn.

"

Hai người đối thoại ngắn gọn, rồi im lặng trở lại.

Thời gian trôi qua thật lâu...

.

"Khúc… Đàn… Nhi…"

Mặc Liên Thành chậm rãi nhả từng chữ tên nàng, ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm, chăm chú dừng trên người nàng.

"Đúng vậy.

"

Khúc Đàn Nhi gật đầu, trong lòng không khỏi căng thẳng, chờ xem hắn định nói gì tiếp theo.

Không xong rồi.

Vốn tưởng chuyến trở về Bát Vương phủ sẽ yên ổn, nhưng rõ ràng, nàng đã quá xem nhẹ Mặc Liên Thành.

"Tên không sai chứ?"

"Đúng vậy.

"

"Người thật sao?"

Mặc Liên Thành hỏi, ý cười trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn rõ nét.

Nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo, thoảng một chút mỉa mai khiến người ta không rét mà run.

"Đúng vậy.

"

Khúc Đàn Nhi đáp ngay, giọng điệu bình thản, không có chút hoảng hốt.

Trong lòng nàng thầm tính toán, bản thân đã 16 tuổi, nếu thân phận bị vạch trần, chắc chắn sẽ không dễ dàng thoát thân.

Nếu nàng là giả mạo, Mặc Liên Thành tuyệt đối không để yên cho nàng.

Bát Vương phủ mà để lộ ra tin đồn rằng vương phi vừa cưới là kẻ giả mạo, thì chẳng khác nào hoàng thất bị ném thẳng một cái tát vào mặt.

Giết nàng, sau đó tuyên bố ra ngoài rằng Bát Vương phi bệnh nặng qua đời.

.

.

thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Ở cái thế giới này, mạng sống của một người, nhất là phụ nữ, mong manh như tờ giấy.

Khúc Đàn Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Ngồi lâu đã khiến nàng mệt mỏi rã rời, cơ thể dần sụp xuống.

Nhưng ngay lập tức, nàng liền chỉnh lại tư thế, giữ dáng vẻ đoan trang.

Có lẽ cũng không còn xa Bát Vương phủ nữa.

Mặc Liên Thành nhếch môi cười nhạt, gương mặt tuấn tú của hắn không lộ thêm cảm xúc gì.

Nhưng vẻ bình thản ấy khiến người ta không tài nào đoán được hắn đang suy nghĩ gì, hay đang có toan tính nào trong đầu.

Đôi mắt sắc lạnh của hắn bất chợt quét về phía Khúc Đàn Nhi, nơi dáng vẻ của nàng vừa thay đổi trong nháy mắt.

Lông mày hắn khẽ động, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm.

"Nghe nói, trước đây ngươi từng rất thân thiết với Đại Vương gia.

"

Giọng hắn không giống đang hỏi, mà như đang khẳng định.

"À.

.

.

vâng.

.

.

"

Khúc Đàn Nhi chợt sững lại, câu hỏi nghẹn nơi cổ họng, không nói thành lời.

Trí nhớ trong đầu nàng nhắc rằng, đúng là hai năm trước nàng – hay đúng hơn, người trước kia – từng qua lại rất gần gũi với Đại Vương gia Mặc Dịch Hoài.

Nhưng đó chỉ là ký ức của nguyên chủ.

Nàng, giờ đây, nào có quen biết Đại Vương gia? Thậm chí, gần hai năm qua, nàng còn chưa từng gặp hắn.

"Quan hệ không tầm thường.

"

Giọng Mặc Liên Thành lạnh lùng thêm vài phần.

"À.

.

.

đúng là có chuyện như thế.

"

Khúc Đàn Nhi đáp nhẹ, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, không chút do dự.

Dù thế nào, nàng cũng không thể tỏ ra lúng túng.

Vì vừa rồi hắn đang ngấm ngầm dò xét thân phận nàng.

Nếu trả lời lắp bắp, chắc chắn sẽ khiến hắn sinh nghi.

Nhưng dù sao, câu trả lời này lại có khả năng khiến hắn không vui.

Bởi dù sao, nàng trên danh nghĩa là vương phi của hắn.

Làm gì có người đàn ông nào lại thích nghe tin nữ nhân của mình từng thân mật với người đàn ông khác? Nhưng so với việc bị nghi ngờ thân phận, khiến hắn không vui dường như là lựa chọn ít rủi ro hơn.

Nàng cúi đầu, tránh đối diện với ánh mắt hắn, như một thói quen.

Từng câu hỏi, từng lời đáp, nghe có vẻ nhàn nhã mà bình thường.

Nhưng không khí trong xe lại nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

"Vì hắn, ngươi đã gả đi một cách dễ dàng như vậy sao?"

Lời nói của Mặc Liên Thành mang theo sự lạnh lẽo khó đoán, nhưng ngay khi câu hỏi vừa dứt, ánh mắt hắn đã nhanh chóng trở lại vẻ điềm nhiên, tựa như chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì.