"Đàn Nhi không hiểu ý Vương gia.
"
Khúc Đàn Nhi giật mình, vội ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Trong lòng nàng thầm hốt hoảng.
Có vẻ như suy nghĩ của nàng đang đi lệch hướng.
Khúc Đàn Nhi gả cho Mặc Liên Thành, người đứng sau dàn xếp mọi chuyện dường như chính là Đại Vương gia.
Chết tiệt! Mối quan hệ này thật phức tạp.
Và có vẻ, lý do Mặc Liên Thành đồng ý cưới nàng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Một đạo thánh chỉ tuy không thể chống lại, nhưng Mặc Liên Thành đã có thể từ chối hôn sự này.
Thế mà hắn không làm, như thể bên trong đó cất giấu một bí mật mà không muốn ai biết.
“Mục đích của hắn là gì?”
Mặc Liên Thành đột ngột hỏi, giọng điệu trực tiếp, không vòng vo.
“Ách?”
Khúc Đàn Nhi lại lần nữa sững người.
Câu hỏi quá đơn giản, đến mức nàng không kịp chuẩn bị.
Nhưng làm sao nàng biết được mục đích của Đại Vương gia, khi ngay cả gặp mặt hắn nàng cũng chưa từng? “Ta không cần biết những chuyện nhỏ nhặt, chỉ muốn rõ hắn muốn ngươi gả vào đây với mục đích gì.
Ngoài ra, ta không quan tâm.
Ngươi, dù thế nào, vẫn là Bát Vương phi.
”
Mặc Liên Thành hơi tựa người về phía sau thùng xe, giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt thì sắc bén.
“Đàn Nhi không hiểu ý Vương gia.
”
“Ngươi hiểu.
”
Ánh mắt hắn hơi híp lại, giọng nói lạnh đi.
“Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn.
Bát Vương phủ sắp tới rồi, lãng phí thời gian là điều ngu ngốc.
”
“Đàn Nhi không hiểu ý Vương gia.
”
Khúc Đàn Nhi vẫn giữ nguyên câu trả lời, không đổi lấy một từ.
“Ngươi ngoài câu này ra, không biết nói gì khác à?”
Hắn nhướn mày, khẽ cười, nhưng trong giọng nói lại chẳng mang chút bất mãn nào.
“Đúng vậy.
”
Khúc Đàn Nhi gật đầu chắc nịch, trả lời không chút chần chừ.
Nàng thầm nghĩ, giả ngây giả dại không khó, nhưng làm sao để giả mà không để lộ một sơ hở mới là điều khó nhất.
Mà nàng, Khúc Đàn Nhi, tự nhận bản thân chính là cao thủ trong lĩnh vực này.
“Ngươi cố ý chọc giận ta?”
Giọng hắn hạ thấp, như thể muốn thăm dò thêm.
“Không có.
”
“Ngươi nên trả lời câu hỏi của ta.
”
“Vương gia hỏi gì?”
Khúc Đàn Nhi đáp lại với vẻ mặt ngây thơ không chút gợn sóng.
“Ngươi cố ý?”
Mặc Liên Thành cười lạnh, ánh mắt sắc như dao.
Chính hắn cũng không ngờ, nàng lại có bản lĩnh khơi dậy cơn tức giận vốn hiếm khi để lộ của mình.
“Không hề.
”
“Giờ thì ta đã hiểu vì sao hắn lại chọn ngươi.
”
“Đàn Nhi không hiểu ý Vương gia.
”
Khúc Đàn Nhi vẫn giữ nguyên một thái độ, trong lòng thì lạnh nhạt.
Nàng không muốn và cũng không cần hiểu.
Thế giới của những kẻ quyền lực, nàng không muốn dính vào, càng không muốn trở thành một quân cờ trong trò chơi của họ.
Chỉ cần nhìn những bộ phim trên TV cũng đủ hiểu, phụ nữ càng dấn thân vào tranh giành quyền lực thì kết cục chỉ là chết không toàn thây.
“Nếu ngươi muốn giả vờ, cứ tiếp tục đi.
Nhưng nhớ, đừng để lộ sơ hở.
”
Giọng hắn trầm trầm, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười sâu thẳm khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Khúc Đàn Nhi trầm mặc, nhưng không nhịn được mà hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn.
Hai năm qua, nàng vẫn đóng vai một người ngoan ngoãn, không ai từng nghi ngờ.
Thế mà hôm nay, người đàn ông này lại phá vỡ tất cả lớp vỏ bọc ấy.
Cuộc gặp mặt trước đây ở bức tường cũng chỉ là tình cờ.
Nàng không biết nên cảm thấy may mắn khi gặp được hắn, hay bi thương vì vận mệnh mình quá đen đủi.
Càng nghĩ, nàng càng nhớ tới những lời của Khúc Giang Lâm vào cái đêm thánh chỉ ban xuống.
Khúc Giang Lâm khi ấy nói năng rất hợp lý, với tư cách một người cha.
Ông yêu cầu nàng gả vào Bát Vương phủ, cố gắng giành được lòng tin và sự sủng ái của Mặc Liên Thành.
Nhưng những lời nói vừa ân cần vừa uy hiếp ấy khiến Khúc Đàn Nhi không khỏi nghi ngờ.
Nàng cảm giác như mình bị biến thành một quân cờ đặt vào Bát Vương phủ.
Thậm chí, Khúc Giang Lâm còn nhấn mạnh rằng nàng phải luôn suy nghĩ cho Khúc phủ, bất cứ khi nào có chỉ thị, nàng đều phải làm theo.
Một người con gái đã gả đi, lại phải vì Khúc phủ mà hy sinh tất cả? Điều đó không quá kỳ quặc hay sao? Nhưng Khúc Giang Lâm nói mọi thứ một cách tự nhiên, như thể đây là điều hiển nhiên.