Chỉ là đổi từ cái tiểu nhà giam thành một cái đại lao.
“Các nàng đang ở phòng bếp, nghe nói đang học làm điểm tâm.
”
Kính Tâm trả lời.
“Các nàng cũng thật biết cách thích nghi.
”
Khúc Đàn Nhi hờ hững bĩu môi.
Người khác sống vui vẻ thoải mái, chỉ có nàng là cảm thấy buồn chán đến chết.
“Chẳng lẽ chủ tử không thích nơi này?”
“Ta chỉ mong một ngày nào đó có thể rời khỏi đây, sống cuộc sống mà ta mong muốn.
Ta luôn hướng đến tự do.
”
Ánh mắt Khúc Đàn Nhi nhìn ra khoảng không ngoài cửa, ánh lên vẻ bất đắc dĩ.
Dù không thể trở về thế giới ban đầu, nhưng nếu có thể sống vui vẻ, tự tại một chút, nàng cũng đã thỏa mãn.
“Chủ tử cũng nói hai năm rồi.
”
Kính Tâm khẽ cười.
“Đúng, hai năm.
Nhưng kết quả chẳng có gì thay đổi.
Chính vì thế mà ta buồn chán đến phát điên.
À đúng rồi, chuyện mấy ngày trước ta bảo ngươi làm thế nào rồi?”
Khúc Đàn Nhi như chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi.
“Nô tỳ đã tìm khắp nơi trong vương phủ, nhưng không thấy chiếc giường như chủ tử nói.
”
Kính Tâm mấy ngày qua chạy đôn chạy đáo, nhưng vẫn phải về tay không.
Một số nơi không phải là chỗ mà một đại nha hoàn như nàng có thể tự ý vào, dù có tìm cớ cũng không được.
“Còn những nữ nhân của Mặc Liên Thành thì sao? Giường của các nàng ấy thì thế nào?”
“Không có.
”
Kính Tâm lắc đầu bất lực.
Hai năm trước, sau lần chủ tử đâm đầu vào tường mà không chết, nàng đột nhiên có sở thích kỳ lạ – thích tìm giường! Khúc phủ từ trên xuống dưới, tất cả các loại giường, kể cả của lão gia và đại phu nhân, đều bị nàng soi kỹ.
Một ngày nọ, Kính Tâm không nhịn được nữa, bèn hỏi lý do, thì Khúc Đàn Nhi lấy ra một bức tranh vẽ một chiếc giường cổ kỳ lạ, nói rằng phải tìm được chiếc giường này, dù có chết cũng phải tìm.
Gương mặt nhỏ nhắn của Khúc Đàn Nhi thoáng hiện vẻ thất vọng.
Hại nàng xuyên qua thời không, chính là vì chiếc giường kỳ quái đó! Nàng luôn nghĩ rằng, nếu bản thân đã xuyên đến đây, có lẽ chiếc giường ấy cũng tồn tại ở nơi này, thậm chí ngay tại kinh thành.
Nếu không, vì sao nàng lại rơi vào Khúc phủ? Có khi chiếc giường kia ở đâu đó gần nàng.
Vì thế, ngay khi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm là lục tung Khúc phủ để tìm – giường.
Tiếc thay, ngoài thất vọng, vẫn chỉ là thất vọng.
Dù đã chuyển đến Bát vương phủ, Khúc Đàn Nhi vẫn không từ bỏ ý định.
Chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng sẽ tiếp tục tìm.
Nếu không, nàng sẽ cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì.
Thời đại này, với Khúc Đàn Nhi, là một nơi mà nàng không hề yêu thích.
Nàng chẳng thấy chút tôn nghiêm hay ý nghĩa nào ở đây, thậm chí mỗi giây phút đều chỉ mong có thể trở về thế giới cũ.
Đã có những lúc nàng nghĩ đến việc đâm đầu tự sát để kết thúc tất cả, nhưng rốt cuộc lại không đủ dũng khí, sợ rằng mình thật sự sẽ chết mà không tìm được đường quay về.
"A a a! Làm sao bây giờ? Ta sắp điên rồi! Bọn họ sắp bức ta phát điên mất! Ôi trời, ta phải trở về, ta muốn gặp ba mẹ, muốn đến trường! Đại học của ta vừa mới bắt đầu thôi mà, ta còn chưa gặp được học trưởng đẹp trai như mộng, còn chưa kịp thử dùng cái laptop mới mua! QQ đã lâu không đăng nhập, Weibo hai năm rồi chưa chơi, ta còn có hoa đang trồng, cá đang nuôi, và cả đội quân quái thú trong game nữa!
"
"Chủ tử! Người...
.
người làm sao vậy?"
Kính Tâm hoảng sợ kêu lên.
Có phải vì không tìm được chiếc giường mà chủ tử bị đả kích đến mức hồ ngôn loạn ngữ rồi không? "Ô ô, Kính Tâm, ta không muốn làm vương phi, không muốn chơi cung đấu, càng không muốn dính dáng đến trạch đấu!
"
Khúc Đàn Nhi cảm thấy sắp phát điên, kéo tay áo của Kính Tâm, vừa khóc vừa la.
Tuy nhiên, khóc mãi vẫn chẳng thấy giọt nước mắt nào, nàng chỉ đang cố rống lên để xả bớt bực dọc trong lòng.
"Chủ tử, chủ tử, nhưng nếu không tìm được chiếc giường đó trong Vương phủ thì sao.
.
.
À! Nhưng nô tỳ nghĩ, chiếc giường mà chủ tử muốn tìm, bình dân không thể có được đâu.
Rất có thể nó đang ở chỗ của Vương gia! Ngài ấy là người có thân phận cao quý nhất mà chúng ta biết.
"
"Á?"
Khúc Đàn Nhi lập tức im lặng, đôi mắt đen to tròn chớp chớp như đang cân nhắc tính khả thi trong lời của Kính Tâm.