Đúng vậy, chiếc giường cổ điển với phong cách đặc biệt đó rõ ràng không phải ai cũng có thể sở hữu.
Sao trước đây nàng lại không nghĩ đến điều này? "Kính Tâm, sao ngươi không đi xem phòng của hắn?"
"Nô tỳ không vào được.
"
"Tại sao?"
"Vì phòng của Vương gia đóng cửa, nô tỳ không thể vào.
"
"Cửa đóng thì ngươi mở ra là được mà.
"
"Nhưng cửa không chỉ đóng, còn có người canh gác nữa.
"
Kính Tâm bình thản đáp, trong lòng thầm nghĩ, cuộc đối thoại này đúng là có phần ngu ngốc.
Khúc Đàn Nhi trầm ngâm, không nói gì thêm.
--- Ba mươi phút sau.
Tại sân viện của Mặc Liên Thành, sau một gốc cây lớn.
"Kính Tâm, ngươi nói căn phòng kia chính là phòng ngủ của Mặc Liên Thành?"
Khúc Đàn Nhi ló đầu ra, cẩn thận nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đang khép chặt, đồng thời quan sát xung quanh.
"Ngươi không nói là có người canh sao? Người đâu rồi?"
"Nô tỳ cũng không biết.
"
"Vậy Mặc Liên Thành hiện giờ đang ở đâu?"
"Nô tỳ đã hỏi rồi, Vương gia hiện đang ở thư phòng, tạm thời sẽ không về.
"
"Được, vậy thì...
.
đi, chúng ta qua đó!
"
Khúc Đàn Nhi gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi bóng cây, nhắm thẳng mục tiêu là căn phòng trước mặt.
Nàng cẩn thận xác nhận bốn phía không có ai, bước chân liền nhanh hơn.
Một bước, hai bước… Cuối cùng, nàng đã đứng trước cửa phòng.
Cảm giác giống như chỉ cần mở cánh cửa này, nàng sẽ có cơ hội trở về thế giới cũ.
Sự hồi hộp và mong chờ tràn ngập trong lòng, khiến bàn tay nhỏ của nàng run rẩy khi chuẩn bị chạm vào cánh cửa.
.
.
"Vương phi muốn tìm Vương gia sao?"
Một giọng nói sắc lạnh bất ngờ vang lên từ phía sau! Động tác của Khúc Đàn Nhi khựng lại giữa không trung.
Nàng hít sâu một hơi, từ từ quay người lại.
Trên gương mặt là một nụ cười giả tạo nhưng đầy duyên dáng, nhìn thẳng vào người vừa xuất hiện.
"Ngươi là ai?"
Khúc Đàn Nhi liền nhận ra, mọi chuyện diễn ra quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức làm nàng nghi ngờ phía sau hẳn phải có âm mưu.
"Tiểu nhân là Chu quản gia trong vương phủ, đến thỉnh an Vương phi.
"
Chu quản gia cúi đầu hành lễ, giọng nói nhàn nhạt.
"Thì ra là Chu quản gia.
"
Khúc Đàn Nhi khẽ cười, nhưng không biểu lộ gì thêm.
Sau một lúc lâu, Khúc Đàn Nhi vẫn không nói gì.
Nàng không nói, người khác cuối cùng cũng phải lên tiếng.
"Vương phi có điều gì muốn phân phó không?"
Chu quản gia cúi đầu, đứng nghiêm cẩn, cung kính hỏi.
"Nơi này không có việc của ngươi, ngươi cứ đi làm chuyện của mình đi.
Nếu cần, ta nhất định sẽ gọi ngươi.
"
"Vâng, tiểu nhân cáo lui.
"
Chu quản gia cúi người hành lễ, không thẳng lưng lên, đầu cũng không ngẩng, đúng như lời nàng bảo, chậm rãi lui ra sau và rời đi.
Khúc Đàn Nhi ngạc nhiên một hồi, không ngờ Chu quản gia lại thực sự đi như vậy.
"Chủ tử, chúng ta có nên vào hay không?"
Kính Tâm lo lắng hỏi.
"Vào chứ, đương nhiên phải vào!
"
Khúc Đàn Nhi hơi bĩu môi, rõ ràng là không đến phút cuối sẽ không chịu bỏ cuộc.
"Nhưng mà.
.
.
"
"Không có nhưng mà gì hết.
"
Khúc Đàn Nhi xua tay, không muốn lãng phí thêm thời gian, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Kính Tâm đành im lặng.
Khúc Đàn Nhi lần nữa đưa tay ra.
Cánh cửa đã ở ngay trước mặt, chỉ cách một chút, chỉ còn một chút nữa thôi.
.
.
"Vương phi, có phải muốn tìm Vương gia không? Vương gia hiện không ở trong phòng, ngài ấy đang ở thư phòng.
"
Giọng Chu quản gia vang lên phía sau.
Hóa ra hắn quay lại từ lúc nào, thần không biết, quỷ không hay! Khúc Đàn Nhi khẽ nhếch khóe môi, bàn tay đang đưa ra bỗng khựng lại giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.
"Ta thực sự đến tìm Vương gia.
Ngài ấy không ở đây sao?"
"Bẩm Vương phi, Vương gia đang ở thư phòng.
Tiểu nhân có thể dẫn Vương phi qua đó.
"
"Không cần, ta sẽ chờ Vương gia trong phòng cũng được.
Ở đây không cần ngươi nữa, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.
"
Khúc Đàn Nhi xua tay, nở nụ cười nhạt.
"Bẩm Vương phi, tiểu nhân không thể rời đi.
"
Chu quản gia có vẻ khó xử.
"Ta là Vương phi, đúng không? Vậy lời ta nói không có tác dụng sao? Ta đã bảo, ở đây không cần ngươi nữa, ngươi có thể đi rồi.
"
Khúc Đàn Nhi nhìn thẳng vào Chu quản gia, từng chữ nói ra chậm rãi, rõ ràng, âm giọng còn cố ý lớn hơn.