"Thỉnh Vương phi thứ lỗi cho tiểu nhân nói hết lời.
Tiểu nhân chỉ muốn thưa rằng, phòng của Vương gia không cho người ngoài tùy tiện bước vào.
"
"Nhưng ta là Vương phi, không phải người ngoài!
"
Khúc Đàn Nhi nhấn mạnh.
"Thỉnh Vương phi thứ tội, đây là quy củ do Vương gia đặt ra.
Ngay cả Vương phi cũng không được phép vào.
"
Chu quản gia thoáng nhăn mặt, dường như sợ nàng nổi giận nên trả lời rất cẩn thận.
"Vậy ta phải làm thế nào mới có thể vào?"
Khúc Đàn Nhi hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng cũng hiểu, không phải Chu quản gia không cho nàng vào, mà là Mặc Liên Thành đã sớm định ra quy củ.
"Bẩm Vương phi, Vương gia nói, trừ phi có sự cho phép của ngài ấy, nếu không, bất kỳ ai cũng không được bước vào cánh cửa này.
"
"Ồ? Thì ra là vậy.
"
Khúc Đàn Nhi nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ.
Trong phòng này có giấu bí mật gì sao? Hay giống như trên mấy bộ phim truyền hình, trong phòng của Mặc Liên Thành cất giấu vô số thi thể, mỗi khi giết một người liền đem thi thể ném vào trong? Rồi lại giết thêm người, lại ném tiếp vào...
.
Nghĩ đến đây, lòng bàn chân nàng như lạnh buốt.
Chu quản gia đứng đó, ánh mắt chằm chằm vào nàng.
Còn vị quản gia này, sao nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản chút nào.
Nàng cuối cùng cũng nhận ra, nếu không được sự đồng ý của Mặc Liên Thành, e rằng bản thân khó có cơ hội bước chân vào.
Ra khỏi viện Sương Hoa.
"Chủ tử, thật sự muốn đến thư phòng xin chỉ thị Vương gia sao?"
Kính Tâm dè dặt hỏi.
"Ừ.
"
Đôi mắt đẹp của Khúc Đàn Nhi thu lại, gương mặt thanh tú hiện lên vẻ kiên định chưa từng có.
Giống như lời Kính Tâm nhắc nhở, chiếc giường cổ kia rõ ràng không phải thứ người bình thường có thể sở hữu.
Một vật như thế xuất hiện trong nhà của bậc vương hầu khanh tướng là chuyện dễ hiểu.
Mà trong số những người nàng từng gặp, thân phận và địa vị của Mặc Liên Thành là tôn quý nhất.
Lại thêm việc nàng xuyên không tới đây, rồi trở thành Vương phi của Bát vương phủ, tất cả vì điều gì? Bất kể lý do là gì, khả năng lớn nhất vẫn nằm ở Mặc Liên Thành.
Nếu ngay cả hắn mà cũng không có tung tích của chiếc giường đó, liệu sau này nàng còn chút hy vọng nào chăng? Ý nghĩ này khiến ánh mắt nàng chợt lóe lên vẻ tuyệt vọng.
Nỗi tuyệt vọng ấy như bóp nghẹt trái tim, đau đớn đến không chịu nổi.
Nàng rất muốn trở về! Về lại ngôi nhà quen thuộc, nơi có những thân nhân, bằng hữu, và mọi thứ gần gũi với nàng… "Chủ tử!
"
Kính Tâm ngạc nhiên thốt lên.
Hai năm qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy chủ tử khóc.
Dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt ấy, thực sự là nước mắt sao? Trước kia, Khúc Đàn Nhi cũng từng khóc, nhưng từ sau lần tự sát và sống lại hai năm trước, nàng không rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Dù phải chịu sự ức hiếp của Đại phu nhân hay những người khác, nàng vẫn lạc quan mà đối mặt.
Vậy mà giờ đây, chỉ vì một chiếc giường.
.
.
Chiếc giường đó đối với chủ tử thực sự quan trọng đến vậy sao? Bất chợt, Khúc Đàn Nhi vỗ nhẹ vào hai má mình như để thức tỉnh.
Sau đó, gương mặt nhỏ nhắn âm trầm của nàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Nàng cười gượng, cố che giấu sự mất tự nhiên: "Kính Tâm, đi chuẩn bị trà và điểm tâm.
Một lát nữa chúng ta đến thư phòng, chuẩn bị thương lượng với Vương gia đại nhân.
"
--- Chuẩn bị xong xuôi, Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm xuất hiện trước cửa thư phòng.
Còn chưa bước tới cửa, từ xa nàng đã nhìn thấy Vu Hạo, người đang đứng canh bên ngoài.
"Thuộc hạ tham kiến Vương phi.
"
Vu Hạo thấy nàng đến, cúi đầu hành lễ, giọng nói nhỏ nhẹ.
"Ừ, Vương gia đâu?"
Khúc Đàn Nhi cố ý hỏi, đồng thời bước thêm vài bước về phía cửa.
"Bẩm Vương phi, chủ tử đang ở bên trong.
Nếu có việc gì, thuộc hạ có thể chuyển lời giúp.
"
"Không cần, ta tự mình vào cũng được.
"
Nói rồi, Khúc Đàn Nhi định đưa tay đẩy cửa.
"Bẩm Vương phi, chủ tử không thích bị người khác quấy rầy, mong Vương phi dừng bước.
"
Vu Hạo bình tĩnh đáp, lời vừa dứt, cánh tay đang đưa lên của nàng đành khựng lại giữa không trung.
Tiến tới không được, lùi lại cũng không đành.
"Ta chỉ muốn gặp Vương gia, sẽ không làm phiền ngài ấy nghỉ ngơi, ngươi có thể yên tâm.
"
"Thỉnh Vương phi thứ lỗi, thuộc hạ không thể quyết định chuyện này.
"
Vu Hạo vẫn kiên quyết, không nhượng bộ dù chỉ nửa bước.