Hình nộm giấy kia ăn mặc quần áo màu tím, đội mũ quan, bộ dáng của trang phục rất giống với quan phục của quan viên trog triều. Nhưng bất đồng ở chỗ chính là trước ngực dán một mảnh vải màu trắng, chính giữa viết hai chữ 'Văn Hạc'.
Người xung quanh lặp tức mở to hai mắt nhìn.
Văn Hạc?
Đây không phải là tên của Vương trung thừa sao?
Lại xem chữ viết cùng cách thu thế đầu bút lông, đúng là của Hàn thượng thư không thể nghi ngờ!
Không ngờ Hàn Lập lại làm hình nộm Vương Văn Hạc?
Không lẽ là do trước đó Hàn Lập muốn nhập các, nhưng lại bị Vương trung thừa buộc tội, mới khiến Hoàng Thượng không đồng ý, cho nên Hàn thượng thư ghi hận trog lòng?
Dù sao Hàn Lập cũng là thượng thư của lục bộ, thân ở địa vị cao, lại là thượng thư duy nhất không được nhập các. Bị Vương trung thừa buộc tội như vậy, việc nhập các kéo rồi lại kéo, hai người liền kết thù, ở trog triều cũng không phải bí mật gì.
Nhưng không ai nghĩ đến Hàn Lập sẽ làm hình nộm người khác!
Đây là thủ đoạn âm độc chỉ có mấy phụ nhân vô tri ở hậu viện thâm trạch mới dùng, đường đường một là nam tử hán, sao có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy chứ!
Quả thật là làm nhục người đọc sách thánh hiền!
!
!
Chỉ trog nháy mắt, đã có mấy đạo ánh mắt khiển trách cùng khinh thường dừng trên người Hàn Lập.
Hàn Lập cảm thấy lưng như kim chích, thậm chí còn muốn đào cái động chui vào. Ông lặp tức cầm lấy hình nộm giấy ở trên bàn, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào trog ống tay áo, còn không quên mạnh miệng giải thích: “Nhất định là có người đã bắt chước chữ viết của ta! Muốn giá họa cho ta!
”
“Thật không? Nhưng chữ viết kia quả thật là xuất thần nhập hóa, cùng chữ viết của thượng thư đại nhân giống như là cùng khuôn mẫu khắc ra tới.
”
Phía đối diện, Đô Sát Viện Bách Chương là phó thủ của Vương trung thừa, là cùng trận doanh đối lập với Hàn Lập, không chút khách khí mà trào phúng ra tiếng: “Hàn đại nhân cũng nên lưu tâm mộ chút, tạm thời không nói đến loại chuyện lên không được mặt bàn như làm hình nộm giấy này, nếu như công văn của Lễ Bộ cũng xuất hiện chuyện viết thay, là sẽ lớn chuyện đấy.
”
Hàn Lập giống như bị người ta chính diện đánh cho một quyền, sắc mặt vừa đỏ lại vừa xanh.
Bị Đô Sát Viện nhéo bím tóc ngay tại chỗ, cũng không biết ngày mai thượng triều sẽ buộc tội ông ta thế nào.
Đám lão già ở Đô Sát Viện chỉ cần ngửi được mùi vị là sẽ cắn chết không bỏ.
Hàn Lập chỉ luống cuống trog chớp mắt, vội vàng đứng dậy hướng Lý Thừa Tiển quỳ xuống hành đại lễ: “Hoàng Thượng minh giám, hạ quan làm việc cẩn trọng, cũng không dám làm chậm trễ việc của Lễ Bộ, mong Hoàng Thượng xem rõ mọi việc.
”
Lý Thừa Tiển ngồi ở trên chủ vị, khóe môi hơi hơi nhếch lên: “Tuy rằng không phải chuyện nào trẫm cũng có thể quản, nhưng giữa đồng liêu với nhau, cũng đừng ghi hận như vậy?”
Hàn Lập nơm nớp lo sợ nói: “Là vi thần nhầm đường lạc lối, sẽ lập tức phá huỷ tà vật ngay.
”
Lý Thừa Tiển không có tỏ thái độ, chỉ nói: “Nói đến cùng cũng là mâu thuẫn giữa Hàn ái khanh và Vương trung thừa, việc này ngươi nên hướng Vương Văn Hạc thỉnh tội đi.
”
Hàn Lập kinh sợ: “Vâng.
”
“Còn về chuyện ngươi muốn nhập các, ngày khác lại nghị.
”