Lúc này, Hàn Lập biết chính mình muốn nhập các sợ là càng thêm gian nan, trog lòng uể oải không thôi, âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Lan nhân và Bách Chương một cái, sau đó trở lại vị trí ngồi xuống, giống như trái cà tím dính sương vậy, không còn hưng phấn như lúc đầu.
Không nghĩ tới Vương trung thừa không có mặt, những vẫn trốn không thoát người này!
Bách Chương đang hứng thú bừng bừng, trog đầu đều đã nghĩ kỹ ngày mai thượng triều sẽ cáo Hàn Lập chuyện gì.
Đầu tiên là tham ông ta bất kính với đồng liêu!
Sau đó sẽ tham ông ta không tôn trọng triều cương!
Cũng có thể tham ông ta coi rẻ hoàng quyền!
Dù sao loại chuyện như làm hình nộm thế này, triều đại nào cũng có, mỗi triều đại đều nghiêm cấm. Tuy rằng đều biết chỉ là lén lút cho hả giận, nhưng đường đường là quan lớn lại đi làm mấy trò tà thuật này, không phải gây loạn triều cương thì là gì!
Bách Chương càng nghĩ, hai mắt càng sáng, chỉ hận không thể ngay lúc này lấy ra giấy và bút mực, viết ngay tại chỗ trình lên cho hoàng đế xem.
Sau đó, hai đạo thân ảnh mảnh khảnh dừng lại trước mặt ông ta, cầm đầu là Hứa Lan Nhân đang cười ngâm ngâm mà nhìn ông ta, đầu ngón tay đặt lên cái bát đồng đang bị che lại ở bên cạnh.
Bách Chương thấy vậy, trái tim lặp tức cứng lại, bao nhiêu hứng thú bừng bừng vừa rồi đều tan thành mây khói, ông ta có chút sợ hãi mà nhìn về phía cái bát đồng bị che lại kia.
Bên trog sẽ là cái gì đây?
Bách Chương nuốt nuốt nước miếng, trên mặt chậm rãi hiện lên biểu tình kinh hãi.
Trên mặt Hứa Lan Nhân mỉm cười, phảng phất giống như Quan Âm Bồ Tát đứng giữa trời mây tím, bàn tay trắng thon dài chậm rãi xốc lên cái nắp.
Người xung quanh duỗi dài cổ, trừng lớn mắt, tò mò nhìn về phía Bách Chương.
Vừa rồi Hàn Lập là một hình nộm giấy, không biết Bách Chương sẽ là cái gì đây.
Mặc kệ là thứ gì, nhất định sẽ không bình thường!
Cái nắp chậm rãi bị xốc lên, lộ ra một cây roi da cũ nát.
Hình thức của cây roi da này là thuộc về hàng cao cấp, nhưng vì thường xuyên bị sử dụng, không ít nơi đều đã bị mòn, thậm chí còn ẩn ẩn có vết máu.
Lý Thừa Tiển cũng nhìn thấy được roi da, âm thầm suy đoán tác dụng của nó, Đô Sát Viện đều là quan văn, dùng roi làm gì?
Hai mắt Lâm Nam Tích sáng rực lên.
【Hắc hắc hắc!
】
【Ngự sử đại nhân chơi thật mạnh bạo nha! Hoá ra là thích thể loại SM!
】(1)
Lý Thừa Tiển có chút ngốc, cái gì là SM?
Sao trước nay hắn chưa từng nghe qua từ này?
【Hèn gì ông ta lại muốn tìm Hứa cô nương, mấy cô nương ở thanh lâu khác làm gì có sức lực lớn như Hứa cô nương chứ! Bách đại nhân ngại người khác sức lực quá nhỏ, giống như gãi ngứa vậy, chỉ có ở chỗ của Hứa cô nương mới có thể cảm nhận được da tróc thịt bong vui sướng!
】
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Lý Thừa Tiển liền trở nên vô cùng xuất sắc ngoạn mục.
Thì ra đây gọi là SM.
Đúng là được thụ giáo.
Lý Thừa Tiển cẩn thận nhìn Bách Chương vài lần, thân thể văn nhược, đúng với tiêu chuẩn người đọc sách, không ngờ lại có sở thích như vậy.
Mấy quan viên khác đều là cao thủ tình trường, rất nhanh liền hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Bách Chương đều biến thành chế nhạo.
Vị đại nhân bên cạnh liên tục cười hắc hắc nói: “Bách lão đệ, sở thích của ngươi cũng thật đặc biệt.
”
_____________________
SM là một thuật ngữ rất hay gặp trong truyện đam mỹ ngôn tình Trung Quốc, trong đó S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm. SM luôn thể hiện một mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người luôn thích thú khi được hành hạ người khác, người còn lại thì hứng thú và hạnh phúc khi được đối phương hành hạ.
S&M thường được xếp vào những hành vi tình dục không bình thường. Tuy nhiên, nếu đứng dưới góc độ thần kinh và tâm lý thì hành vi này chỉ là sự bộc lộ những nhu cầu và khát khao kín đáo của một số người. Trong một số điều kiện sống đặc biệt như tuổi thơ dữ dội, môi trường làm việc khắc nghiệt... một số cá nhân sẽ dần hình thành trong tiềm thức một nhu cầu được giải tỏa tâm lý thông qua bạo lực, đặc biệt là bạo lực trong tình dục vì đây là hoạt động đem lại hứng khởi cao nhất cho con người.