Khách lục tục đến, liền lục tục đi.
Tiễn một bàn khách cuối cùng, đã là mười giờ tối.
Mọi người ai cũng chưa hề nghĩ tới sinh ý sẽ tốt như vậy
Tuy rằng trong này không thiếu người tới vì bát quát trên weibo, bất quá cuối cùng tóm lại vẫn bị mỹ thực chính phục.
Cả ngày đều bận đến chân không chạm đất, Lâm Thục Ý mệt thì mệt, nhưng sinh ý tốt như vậy, cậy đến cùng vẫn là thật cao hứng.
Nhưng lại có chút bận tâm Lão Dương Đầu.
Rốt cuộc ông cũng đã lớn tuổi, buổi trưa liền xoa eo có chút không chịu nổi, cuối cùng liền cùng Thẩm lão gia tử, hai người vừa trò chuyện, vừa thu tiền.
Còn có bà nội Tiểu Uyển, tuy nhìn sức khoẻ vẫn tốt, nhưng phải khom lưng rửa bát, thời gian dài eo cũng không chịu được, Đường Sảng liền nhanh chóng đi gọi hai người phụ nữ trung niên đến giúp, lúc này mới đem bà nội Tiểu Uyển thoát ra.
Còn có nguyên bản định chuẩn bị cơm tối cho mọi người, kết quả bận rộn quá liền không có thời gian.
Mọi người ngược lại đều không ngại, nói là sinh ý quan trọng, cơm này không ăn cũng không sao.
Mãi cho đến mười giờ mới hết bận, Lâm Thục Ý nhất thời cũng không lo nghĩ việc khác, nhanh chóng thu thập để Thẩm lão gia tử bọn họ ở lại, mọi người vừa mới đến liền theo cậu bận rộn cả ngày
Lâm Thục Ý quả thực cảm thấy thật không tiện.
Đóng cửa tiệm mọi người cùng nhau trở về nhà Lão Dương Đầu, mẹ Thẩm mới vào cửa liền gọi ba Thẩm gọi vào bên trong phòng, bà Thẩm đi vào liền phát hiện mẹ Thẩm vươn mình một cái nằm ở trên giường, chỉ vào eo mới bắt đầu rên rỉ.
"Mau mau, giúp em xoa bóp eo, đã lâu không có làm như vậy qua, eo mỏi giống như muốn đứt đoạn vậy.
"
Ba Thẩm đau lòng muốn chết, đặc biệt là tay ông vừa mới đụng tới hông của cô, mẹ Thẩm liền tê hít vào một ngụm khí lạnh.
Ba Thẩm quả thực rất đau lòng.
"Em làm sao không nói sớm, để đau thành như vậy.
"
Mẹ Thẩm mụ một bên nhượng ba Thẩm xoa bóp, nhe răng trợn mắt, vừa nói.
"Đây không phải là muốn giúp đỡ con dâu sao, ngày hôm nay bận thành như vậy, Tiểu Ý một người làm sao giải quyết được, kỳ thực nó căn bản không cần em giúp, cũng tại vì thời gian dài không làm cái gì, đứng một ngày mới như vậy.
Bên trái ấn thư thái cô liền chỉ chỉ bên phải
"Hơn nữa, em hiện tại cũng có thể đau lòng con dâu, nghĩ đến nó sau này cũng phải bận bịu như vậy, em liền đau lòng muốn chết.
"
Ba Thẩm cảm thấy đạo lý đều đúng, Lâm Thục Ý cũng là bận rộn cả ngày, lại là bếp trưởng, khẳng định không mệt không được, nhưng ông vẫn đau lòng vợ mình, dù sao Lâm Thục Ý đã có Thẩm Phục lo.
Liền xoa nhẹ mấy lần ba Thẩm đứng dậy nói rằng,
"Em chờ một chút, anh đi tìm cho em cái khăn lông, chườm nóng một chút.
"
Mẹ Thẩm phất tay.
"Đi mau đi mau.
"
Đợi ba Thẩm ba đi tới cửa, mẹ Thẩm lại nói.
"Ai, chờ chút, anh đừng nói với Tiểu Ý là em đau thắt lưng em xem ngày hôm nay Tiểu Ý cũng rất băn khoăn rồi.
"
Ba Thẩm coi như hoàn toàn lý giải, cũng không nhịn được ghen tị,
"Biết rồi, chỉ em đau lòng con dâu thôi.
"
Mẹ Thẩm còn nói năng hùng hồn lầm bầm.
"Đó là, con dâu của em, em không đau lòng thì ai đau lòng"
Chồng em, em còn có chồng đó! Ba Thẩm mặt không thay đổi ở trong lòng gào thét, sau đó đi ra cửa tìm khăn mặt, rót nước sôi.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý còn chưa đi.
Lâm Thục Ý đang giúp Lão Dương Đầu ấn eo, Thẩm Phục đứng ở một bên, thấy ba Thẩm đi ra hỏi.
"Mẹ đâu ạ?"
Nhớ tới lời vợ mình dặn, ba Thẩm nói rằng.
"Ngủ rồi, ba tìm cái khăn mặt lau cho mẹ con một chút.
Lâm Thục Ý quay đầu lại nhìn Thẩm Phục, Lão Dương Đầu đứng lên,
"Để chú đi lấy cho cháu.
"
Ba Thẩm cùng Lão Dương Đầu đi lấy khăn mặt.
Lâm Thục Ý lôi kéo Thẩm Phục liền hướng phòng mẹ Thẩm đi.
Thẩm Phục nhếch miệng, biết Lâm Thục Ý muốn làm gì.
Kỳ thực lúc xế chiều Lâm Thục Ý liền phát hiện mẹ Thẩm khả năng có chút không thoải mái, nhưng lại không hề nói cho cậu biết, thỉnh thoảng xoa xoa eo, thời điểm Lâm Thục Ý nhìn sang lại là bộ dạng như chẳng có chuyện gì, Lâm Thục Ý không khỏi cảm động đến đau lòng, làm thế nào cũng không thể khuyên mẹ Thẩm đi ra ngoài.
Mới vừa về nhà, mẹ Thẩm liền lôi kéo ba Thẩm vào phòng, Lâm Thục Ý cũng biết nhất định là gọi ba Thẩm vào xoa bóp, ba Thẩm đi ra cũng không nói mẹ Thẩm không thoải mái, nhất định là mẹ Thẩm đã dặn trước, nghĩ như vậy Lâm Thục Ý quả thực tâm tình đều bị mẹ Thẩm làm cho ấm áp.
Đi tới cửa phòng, Lâm Thục Ý nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Bên trong phòng truyền đến một trận tất tất sách sách, sau đó mẹ Thẩm lên tiếng.
"Vào đi.
"
Rõ ràng không ngủ.
Thấy người tới là Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, mẹ Thẩm mụ khóe miệng lập tức câu lên.
"Đều đã trễ thế này, hai đứa còn không nhanh đi ngủ đi.
"
Thời khắc mấu chốt, Lâm Thục Ý lại ăn nói vụng về không biết nói thế nào, may mà Thẩm Phục sáng tỏ thay cậu nói,
"Mẹ đã lâu chưa từng làm cái gì, hôm nay lại phải đứng cả ngày, có phải là bị đau thắt lưng rồi không.
"
Mẹ Thẩm trợn mắt lên,
"Hai đứa làm sao biết?!
"
Cô cho là cô giấu giếm vô cùng tốt.
Sau đó thấy Lâm Thục Ý đôi mắt ướt nhẹp nhìn cô, khiến cô không được tự nhiên.
"Kỳ thực cũng không có chuyện gì, chỉ là đứng lâu...
.
"
Lâm Thục Ý mãnh liệt tiến lên ôm lấy mẹ Thẩm, mẹ Thẩm lập tức ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày cười đưa tay sờ sờ đầu cậu.
"Con xem con đứa nhỏ này.
.
.
"
"Dì, chờ con đem nhà ở nơi này làm xong, mọi người cùng nhau lại đây ở đi ạ.
Mẹ Thẩm ánh mắt sáng lên,
"Tốt lắm! Tốt lắm~"
Lâm Thục Ý phút chốc cảm thấy, cậu đến tột cùng là gặp được vận may tốt lành gì, mới có thể gặp được người tốt như vậy, hơn nữa còn là người một nhà.
Mẹ Thẩm liền vỗ vỗ cậu nói rằng.
"Bất quá trước lúc này, có muốn hay không trước tiên đem hôn sự của hai đứa làm đã?"
Lâm Thục Ý
".
.
.
.
"
"Dì à, cái này không vội vã.
"
Mẹ Thẩm nói.
"Sốt ruột a, như vậy con có thể gọi dì là mẹ
Lâm Thục Ý
".
.
.
.
"
Thẩm Phục:.
.
. Mẹ kết hôn chuyện này thật sự không cần mẹ mở lời trước đâu.
Ba Thẩm vừa vào cửa liền thấy con dâu ôm vợ mình
trong nháy mắt ghen tị.
Làm bộ ho khan hai tiếng che lấp cảm xúc
"Cái kia.
.
. Em đã tỉnh rồi à?"
Căn bản là không có ngủ, mẹ Thẩm đầu óc mơ hồ.
"Tỉnh rồi là tốt rồi, anh đã đem khăn mặt thấm nước, em lau mặt đi.
"
Mẹ Thẩm hoàn toàn không lĩnh ngộ được ba Thẩ làm đang giúp cô gạt hai người kia, bởi vì Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đã biết rồi, cho nên mẹ Thẩm hoàn toàn quên mất mới vừa cô nói không nên để cho Lâm Thục Ý biết chuyện này, không thể nào hiểu được ba Thẩm nói gì, vì vậy nói rằng.
"Em còn muốn đi tắm, lau mặt làm cái gì?"
Ba Thẩm lông mày nhảy một cái, không dấu vết chỉ chỉ hông của mình, ra hiệu mẹ Thẩm.
(Không phải là không muốn cho bọn nó biết sao? Em làm sao không có chút nào phối hợp vậy.
)
Ba Thẩm chỉ tay, mẹ Thẩm mới rốt cục nhớ tới nước này dùng làm gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Há, đây là chườm nóng chứ gì, anh ấp úng không nói sớm, để Tiểu Ý giúp em xoa bóp một chút đi.
Ba Thẩm.
".
.
.
.
"
Lại còn hỏi ông ấp úng làm gì, đến cùng không phải vì mẹ Thẩm sao?
Lâm Thục Ý bé ngoan đi lên giúp mẹ Thẩm ấn eo.
So với ba Thẩm chỉ có lực đạo nhưng không có kỹ xảo thủ pháp, Lâm Thục Ý bởi vì lúc trước thường bên người ân sư, giúp ông xoa bóp, thậm chí vì có thể cường gân hoạt huyết, cho nên mới chuyên môn nghiên cứu qua về xoa bóp huyệt vị, vì vậy vừa ra tay, liền thấy sự khác nhau.
Ba Thẩm tuy rằng ấn đến coi như thoải mái, nhưng trọng điểm vẫn rất đau, Lâm Thục Ý làm lại không giống như vậy, tựa hồ cũng không có dùng bao nhiêu lực đạo, có thể đè tới chỗ đau, dễ dàng hơn, ấn lên không thấy đau, sau đó eo lập tức khôi phục giống như lúc ban đầu.
Mãi đến tận khi Lâm Thục Ý ấn xong, mẹ Thẩm đã thoải mái đang ngủ.
Ba Thẩm đứng ở bên cạnh, ghen tuông xông trời, âm thầm quyết định chờ ông trở về, liền đi tìm thầy thuốc đông y hảo hảo học một ít xoa bóp!
"Cháu đem phần eo huyệt vị của dì đều xoa bóp một lần, giúp dì chườm nóng 15 phút, ngày mai sẽ tốt thôi ạ.
"
Ba Thẩm gật gật đầu.
"Ba, vậy chúng con đi về trước.
"
Thẩm Phục nói.
Sau đó mới cùng Thâtm lão gia tử và Lão Dương Đầu, tạm biệt đi về nhà.
Mới vừa vào cửa Thẩm Phục liền đột nhiên khom lưng đem Lâm Thục Ý ôm một cái, Lâm Thục Ý phản xạ có điều kiện nắm ở cổ của hắn, lúc này mới có thời gian hỏi hắn,
"Anh làm gì vậy?"
"Trên đường anh đã muốn làm như vậy.
"
Nhưng Lâm Thục Ý tính tình này, nhất định sẽ không đồng ý, vì vậy chỉ có thể đợi đến khi về nhà.
"Ngày hôm nay kỳ thực em bận rộn nhất, làm nhiều nhất nhưng đáng tiếc anh không thể giúp em, để em bận đến bây giờ, nếu không phải em thật lòng yêu thích, anh chỉ muốn đem cửa hàng đóng lại
Thẩm Phục ôm Lâm Thục Ý thả ở trên ghế sô pha, thuận thế ngồi chồm hỗm xuống, cởi giày cho Lâm Thục Ý
Lâm Thục Ý có chút mộng mị,
"Anh muốn làm gì?"
Thẩm Phục đi lấy chậu, đổ đầy chậu nước ấm, sau đó đặt trước mặt Lâm Thục Ý
"Ngâm chân.
"
Từ lúc vào cửa Thẩm Phục liền cau mày, một mặt đều biểi thị "anh rất đau lòng"
cố tình ở bên ngoài còn không biểu lộ ra, trên thực tế hắn đều đau lòng muốn chết, lúc trước giúp việc ở cửa hàng Lão Dương Đầu, thời điểm bận rộn Lâm Thục Ý cũng vội vàng, nhưng cũng có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa khách lúc đó ít, làm món ăn cũng đơn giản, nào giống ngày hôm nay từ sớm bận đến tối muộn, thời gian nghỉ ngơi ăn cơm đều không có.
Thẩm Phục đều sắp đau lòng muốn chết, Lâm Thục Ý lại muốn cười, tùy ý để Thẩm Phục đem chân của cậu ấn vào trong chậu, còn giúp cậu nhẹ nhàng xoa bóp dù không có kỹ xảo.
"Bởi vì còn nợ anh rất nhiều tiền, tôi muốn kiếm tiền trả lại cho anh.
"
Lâm Thục Ý còn có tâm tình nói giỡn, Thẩm Phục lại cảm thấy không một chút nào buồn cười,
"Hai chúng ta nhất định muốn phân rõ ràng như vậy sao?"
Lâm Thục Ý thận trọng gật gật đầu.
"Ừ, muốn phân rõ ràng.
"
Thẩm Phục nhíu mày lại.
"Phân rõ ràng mới có thể chứng minh tôi không phải vì tiền của anh.
"
Thẩm Phục sững sờ chậm rãi cong lên khóe miệng,
"Anh biết rồi.
"
"Người khác không biết.
"
Lâm Thục Ý biểu tình nghiêm túc lên, coi như là trong một trăm người, có tám mươi người chống đỡ, nhưng cũng sẽ có hai mươi người nhận xét vô trách nhiệm, mà hai mươi người này cũng bởi vì thân thế Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, quả thực là một triệu cái không xứng, không tôn trọng cố sự thời đại cô bé lọ lem cùng hoàng tử, sự tình của Lâm Thục Ý gọi tắt chính là "trèo cao"
"Tôi ngược lại thật ra không quan tâm cái nhìn của người khác, tôi chỉ muốn quang minh chính đại cùng anh đứng chung một chỗ.
"
Thẩm Phục liền ngây ngẩn cả người, cuối cùng cười nhẹ đem Lâm Thục Ý ôm vào trong lồng ngực.
Hắn làm sao lại cảm thấy được chính mình yêu thích Lâm Thục Ý tương đối sâu sắc đây, rõ ràng Lâm Thục Ý cũng đang nỗ lực vì tương lại của bọn họ.
"Được rồi, ngâm xong rồi, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải kiếm tiền trả lại cho anh.
"
"Ừm.
"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, cuối cùng nhìn một chút tay Thẩm Phục khoát lên trên vai mình.
"Chờ một chút.
"
"Hả?"
"Tay anh đang sờ đi đâu đấy?!
"
Thẩm Phục
".
.
.
.
"
Ngâm xong chân, Thẩm Phục lại muốn đem Lâm Thục Ý ôm vào phòng, bị Lâm Thục Ý ngăn lại.
Đây là ôm nghiện rồi hả!
Sau đó Thẩm Phục liền đi phòng bếp không biết làm cái gì đi, tựa hồ là quấy cốc, còn có thể nghe thấy âm thanh cắt cái gì đó.
Lâm Thục Ý xoay người, hiếu kỳ chạy đến nhà bếp xem Thẩm Phục làm cái gì.
Nửa ngày, Thẩm Phục liền bưng một cốc gì đó đi ra.
"Sữa bò táo tàu, uống đi, trợ giúp ngủ ngon hơn.
"
Lâm Thục Ý bận bịu cả ngày, khẩu vị cũng không tốt, một chén sữa bò táo tàu ngọt
quả thực là cực hợp ý, ừng ực tu một hơi liền uống xong, sau đó ngã ở trên giường trong chốc lát nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Xem Lâm Thục Ý ngủ ngon như vậy, Thẩm Phục khỏi nói có biết bao đau lòng.
Sổ sách ghi tiền của Lâm Thục Ý ở đâu? Có thể hay không đem số tiền ghi ở phía trên viết thêm nhiều nét.
Lâm Thục Ý thấy cảnh này, quả thực cảm thấy được một lời khó nói hết.
Mà Đường Sảng thì lại từ lúc nhìn thấy Thẩm Nham, bắt đầu từ giờ khắc đó, cả người đều thuộc về một loại trạng thái ngọa tào như vậy.
Ngọa tào! tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, Thẩm ca ca
Nhìn thấy ba Thẩm, ngọa tào! Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị tập đoàn! ba Thẩm.
Nhìn thấy Thẩm lão gia tử, ngọa tào! Người nắm quyền tiền nhiệm tập đoàn Thẩm thị, ông nội Thẩm.
Cuối cùng không còn muốn sống nhìn một chút Thẩm Phục, đây chính là giữa người và người chênh lệch, không so thì không biết, đem so sánh liền giật mình, nhân sinh vì sao gian nan lại như vậy.