Lâm Thục Ý làm chuyện gì đều rất nhanh nhẹn, bởi vậy mỗi sáng sớm lúc rời giường cậu vẫn có thể bớt chút thời gian ra ngoài tản bộ một vòng, sau đó đi tới cửa hàng vẫn còn kịp.
Chỗ tản bộ chính là vườn rau của Lão Dương Đầu, rau trồng hết thảy đều phát triển tốt, bên này hái rau, bên kia thả hạt giống, vừa vặn mọc ra kịp. Quả ớt có màu xanh xanh biếc biếc vừa nhìn là biết rất cay, Lâm Thục Ý kì thực cũng âm thầm ngạc nhiên nơi này so với Đại Yến cũng tương tự chính là đều phân nam bắc rõ ràng, lại nói phía nam ăn lúa nước phía bắc ăn lúa mì, mà Lão Dương Đầu thân là người ở phía nam làm một đầu bếp nấu mì giỏi không nói, người ở đây không thể nào ăn cay, Lão Dương Đầu trên căn bản món ăn không có vị cay sẽ không vui.
Lâm Thục Ý cảm thấy chính mình căn bản cũng không thế nào biết rõ Lão Dương Đầu, ngoại trừ biết ông có con trai ở bên ngoài, cháu trai so với cậu còn lớn hơn, ngoài ra không biết gì cả. Lão Dương Đầu cũng không nói cho cậu với lại từ trước tới nay cậu cũng không hỏi, thời điểm nên biết Lão Dương Đầu tự sẽ nói cho cậu biết.
Vườn trồng rau thông thường cũng không cần khóa, người ở xung quanh đều biết, đây là vườn rau của nhà Lão Dương Đầu nên không có người nào đi vào, nếu như muốn hái rau cũng sẽ nói với Lão Dương Đầu một tiếng.
Cho nên Lâm Thục Ý hiện tại có chút giật mình.
Ngày hôm qua cậu đóng cửa tiệm sau đó lại tới nơi này tưới nước cho rau, phía ngoài cửa tuy rằng không khóa, nhưng cũng đang đóng, nhưng lúc này, cửa vườn mở rộng không nói còn giống như có người đi vào.
Trời còn chưa sáng hẳn, không lẽ là có kẻ muốn trộm đồ? Trong này ngoại trừ rau cỏ linh tinh thì không có gì có thể để hắn trộm được.
Lâm Thục Ý nghi ngờ đi vào.
Cửa mở ra, trong vườn lại yên tĩnh giống như không có ai.
Lâm Thục Ý có chút kỳ quái, chẳng lẽ là trộm xong đã đi rồi?
Nghĩ như vậy Lâm Thục Ý lại nhìn thấy quả ớt trên cây hơi nhúc nhích một chút, Lâm Thục Ý cầm trong tay điện thoại di động mới mua bật sáng lên, đi tới nhìn vừa nhìn liền sợ hết hồn.
Một người đang nằm chỗ này, một người đàn ông, mặt nghiêng sang một bên nên không thấy rõ, bất quá thoạt nhìn bộ dáng rất chật vật.
Quần áo đều bị rách hết, lộ ra vết thương chằng chịt trên người,
nếu không phải trong tay có điện thoại di động, Lâm Thục Ý suýt chút nữa liền nghĩ người này là phạm nhân bị giam trong thiên lao của Đại Yến Quốc, thương tổn của hắn quả thực giống như phải chịu tra tấn do hình phạt nghiêm khắc mà ra.
(Hẳn là chết rồi đi?)
Lâm Thục Ý nheo mắt lại, dùng chân đụng vào người đàn ông, thấy rõ mặt người này, không khỏi ngạc nhiên là hắn?
Lâm Thục Ý rất ít nhớ tới người chỉ một lần gặp mặt, bất quá người này lại là ngoại lệ, vì lần đầu gặp mặt người đàn ông này va vào cậu, làm rơi hộp dương mai trên tay cậu, vì thế nên cậu nhớ người này hơn nữa nhớ rất rõ ràng.
Lâm Thục Ý ngồi xổm xuống, sau đó đưa ngón tay lên đặt ở chóp mũi người đàn ông.
Còn có hô hấp, không chết.
Lâm Thục Ý liền đứng lên.
Không chết thì chắc không sao không liên quan tới cậu, nhưng người này thương tổn nặng như vậy, nếu cậu không quản người này chết thì sao.
Trọng điểm, nơi này là vườn rau của Lão Dương Đầu, hắn ta mà chết ở chỗ này thì nhất định không tốt, không chừng còn bị liên lụy
Lâm Thục Ý khá là ghét bỏ nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, liếc mắt một cái, cầm điện thoại di động cất vào trong túi, sau đó đem người này lôi dậy đưa lên trên vai.
Kỳ thực vết thương người đàn ông này từ đâu mà có Lâm Thục Ý nghĩ tới cũng thấy đáng sợ, bởi vì trời còn chưa sáng hẳn, đèn ở điện thoại di động lại không đủ sáng, trên thân người đàn ông này lấm lem bùn đất, thoạt nhìn có chút dọa người.
Trên thực tế vết thương của hắn đều là thương tổn ngoài da không thể chết được, chỉ là Lâm Thục Ý lo lắng suy nghĩ nhiều mà thôi. Nghĩ như vậy, Lâm Thục Ý liền rất muốn đem người này ném ra ngoài.
Cậu từ trước đến giờ đối với việc gây phiền toái này tránh còn không kịp, nếu như là ở Đại Yến, người này có chết ở trước mặt cậu, Lâm Thục Ý cũng sẽ không nhìn nhiều, bất quá nơi này là Thiên Triều, người chết sẽ rất phiền phức.
Rõ ràng chỉ là vết thương ngoài da, người đàn ông lại chậm chạp không có dấu hiệu tỉnh lại, mắt thấy thời gian mở cửa tiệm sắp đến, Lâm Thục Ý chỉ có thể gọi điện thoại cho Lão Dương Đầu, thời gian này chắc ông còn ở trong nhà.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền kết nối, âm thanh của Lão Dương Đầu có chút kích động
"Là Tiếu Tiếu sao?”
Lâm Thục Ý sững sờ, biết Lão Dương Đầu coi cậu là ai, cháu trai của ông Dương Tiếu.
"Ông à là cháu ạ.
"
"Há, thì ra là cháu à, cháu xưa nay không dùng di động để gọi điện thoại cho ông, ông còn tưởng rằng là Dương Tiếu chứ, có chuyện gì vậy?”
Lâm Thục Ý mím mím môi.
"Ông à, cháu có chút không thoải mái, ngày hôm nay khả năng không mở được cửa”
Lão Dương Đầu lơ đễnh nói,
"Không có chuyện gì, chút nữa ông tự mình đi mở cửa, cháu có sao không? Nếu cần đi bệnh viện, ông dẫn cháu đi.
"
"Không cần ạ, đầu cháu hơi choáng váng, chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi.
"
“Vậy được, cháu yên tâm ngủ đi, nếu thấy sức khỏe tốt rồi thì hãy trở lại, nơi này ông cũng không vội.
”
Điện thoại bỏ xuống, Lâm Thục Ý liền cúi đầu nhìn người đàn ông phiền phức một thân bẩn thỉu nằm trên mặt đất, nhanh tay lột quần áo trên người hắn.
Mới vừa đụng tới đầu lại phát hiện người này tựa hồ phát sốt. Hiện tại mặc dù là giữa hè, cũng không thể để hắn nằm trên đất như vậy nhưng nếu mang lên giường, Lâm Thục Ý thật không tình nguyện, chỉ có thể lột sạch sẽ để hắn ngủ ở trên ghế sa lon.
Người đàn ông này vóc dáng rất cao, Lâm Thục Ý nhớ, so với cậu còn cao hơn một cái đầu, lúc cười rộ lên nhìn rất đáng ghét, cái này Lâm Thục Ý nhớ rõ nhất.
Ghế sô pha nhà Lâm Thục Ý có chút nhỏ, người đàn ông cao lớn nằm ở đó có chút oan ức, bất quá lúc này hắn ta lại không có phản ứng gì chỉ khẽ nhíu mày, sắc mặt ửng hồng, đôi môi sưng huyết trở nên ửng đỏ.
Nếu để mặc hắn không quản, phỏng chừng sẽ sốt cao thậm chí còn mất nửa cái mạng
Đồ vật trọng nhà bếp của Lâm Thục Ý đã rất lâu chưa từng dùng qua nhưng cậu thường xuyên dọn dẹp nên rất sạch sẽ, lấy một ít gạo, cắt một ít lá gừng màu xanh nhạt, đem lên bếp nấu cháo.
Thừa dịp chờ cháo chín, Lâm Thục Ý đi ra ngoài vạch chăn che trên thân của người đàn ông ra. Rượu nóng để lau chùi là cách hạ sốt nhanh nhất, nhưng bây giờ nơi này cũng không có rượu, chỉ có thể dùng nước ấm tạm thời lau một chút.
Nước ấm đối với nhiệt độ cao trên thân người đàn ông liền nhanh chóng trở nên nguội lạnh, thời điểm khăn mặt đụng tới vết thương, người đàn ông có cảm giác đau phản xạ co rút lại thân thể
Trời dần dần sáng lên, vết thương trên thân người đàn ông càng thêm rõ ràng, loại vết thương này thoạt nhìn như là bị roi đánh, mặc dù không có tính thương tổn lớn, nhưng nhìn thật sự là hù người.
Lâm Thục Ý mặt không đổi sắc từ trên xuống dưới người đàn ông, đem toàn thân lau chùi hết, chỗ không nên nhìn cậu cũng không dừng lại nhìn qua, ngược lại chỗ nên nhìn thì đều nhìn toàn bộ. Hai người đều là đàn ông dù Lâm Thục Ý có nhìn cũng không có gì cần phải để ý.
Lau xong người, cháo gừng nấu cũng xong, vào trong bếp múc một bát đi ra để nguội, sau đó liền đem người đàn ông đỡ dậy, múc một muỗng đưa đến miệng hắn.
Người đàn ông bị sặc
"Khụ khụ khụ!
!
"
Ho xong thì tỉnh lại.
Đôi mắt mở nửa ngày, sau đó nhìn thấy Lâm Thục Ý trước mặt mình, câu môi vừa cười vừa nói.
"Là cậu?"
Lâm Thục Ý đè lại lửa giận trong đáy mắt.
"Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đó"
Người đàn ông, thổi phù một tiếng vừa cười, ân nhân cứu mạng? Lời này nghe thật cứng nhắc? Xem bộ dạng Lâm Thục Ý lý sự tựa hồ rất muốn nhào lên cắn hắn một cái cho hả giận, liền thức thời đem nụ cười thu về, nghiêm trang nói.
"Đúng, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi”
Lâm Thục Ý lại cảm thấy câu nói này từ trong miệng người kia đi ra, càng làm cho cậu nổi trận lôi đình, lúc mới bắt đầu thà không nên đem người đàn ông này cứu trở về mới phải.
Lâm Thục Ý đem bát để ở trên bàn nhỏ, quay người ra khỏi gian phòng.
Đằng sau truyền đến âm thanh kinh ngạc của người đàn ông
"Quần áo của tôi đâu? Cậu cởi ra rồi sao!
"
Lâm Thục Ý lý sự
"Đốt rồi"
Người đàn ông cười cười, âm thanh liền truyền ra.
"Mặc dù hai người chúng ta đều là đàn ông không sai, nhưng cậu cũng không cần phải cởi quần áo của tôi chứ!
”
Lâm Thục Ý thật muốn đấm hắn một cái, cuối cùng vẫn là nhịn được. Từ lúc bắt đầu cậu đã không thích người đàn ông mồm miệng tùy tiện như vậy, sau khi bị sốt xong lời nói của hắn càng khó nghe hơn.
Đợi đến khi Lâm Thục Ý đi xa, người đàn ông mới ngồi thẳng dậy, xốc chăn lên xem vết thương trên người mình, nở nụ cười.
“Chà chà, ra tay cũng thật mạnh quá”
Lúc Lâm Thục Ý trở lại, người đàn ông đã ngủ mất rồi. Lâm Thục Ý đưa tay sờ trán của hắn, còn có chút nóng, cơ mà đã không có nghiêm trọng như trước.
Mặt trời đã lên rất cao, tuy rằng cậu cũng không biết nội tình của người đàn ông này, bất quá nơi cậu ở cũng không có đồ gì đáng giá, cũng không sợ người này mang ý đồ xấu, liền yên tâm để người đàn ông trong nhà, còn mình thì đi tới tiệm cơm Tây Tần.
Trong quán đang là thời điểm bận rộn nhất, Lão Dương Đầu còn hỏi cậu
"Cháu sao rồi? Nếu còn khó chịu liền trở về nằm, nơi này ông cũng không bận.
"
Lâm Thục Ý lúc đầu dự định chờ người đàn ông kia tốt lên thì sẽ rời đi nên cảm thấy cũng không cần thiết nói cho Lão Dương Đầu biết vì vậy mới nói dối ông. Bây giờ nhìn người đàn ông kia cũng không có vấn đề gì, liền chuẩn bị chờ cậu trở về thì nói cho người đó rời đi, vì vậy liền nói với Lão Dương Đầu.
"Cháu không sao rồi ạ"
Một ngày bận rộn, lúc trở về, Lâm Thục Ý còn không quên mang cho người đàn ông kia một phần thức ăn.
Mì nước canh xương gà loãng, thanh thanh, nhàn nhạt vừa vặn thích hợp cho người bệnh ăn.
Mở khóa vào cửa lại thấy người đàn ông thoạt nhìn đã tỉnh rất lâu rồi, lại quan sát thấy trên người hắn mặc quần áo của cậu.
Thấy Lâm Thục Ý mở cửa đi vào nhìn hắn chằm chằm, người đàn ông cũng không ngượng ngùng gì, bình tĩnh chỉ tay vào quần áo bẩn trên mặt đất.
"Bẩn thành như vậy, cũng không mặc được, nên mượn phòng tắm vòi sen của cậu tắm rửa một chút,
không ngại đi “
"Rất để ý.
"
Lâm Thục Ý thẳng thắn nguýt hắn một cái, đem cặp lồng trong tay để xuống.
"Mang cơm sao? Thật tốt, vừa vặn tôi đang đói.
"
Người đàn ông cười híp mắt đi tới, bưng lên cặp lồng ngửi một cái.
"Thơm quá.
"
Tựa hồ là thân thể còn chưa lành toàn bộ, lúc cầm đũa lên tay hắn còn có chút run. Lâm Thục Ý trên dưới đánh giá người đàn ông, liếc mắt một cái, quần áo của cậu mặc ở trên người hắn còn có chút nhỏ, hắn vẫn cúi đầu ăn mì, thời điểm lộ ra vết thương chằng chịt ở eo, Lâm Thục Ý coi như chính mình không nhìn thấy gì.
Ăn uống no đủ người đàn ông rốt cục khôi phục nguyên khí, ngồi ở trên ghế sô pha thoải mái thở dài một hơi.
"Tôi làm sao không thấy trống nhà này có người khác, một mình cậu sống ở đây thôi à?"
Lâm Thục Ý lười trả lời hắn.
Người đàn ông ác ý, thú vị nở nụ cười.
"Một mình cậu sống, không trách phòng nhỏ như vậy không có thứ gì.
"
Lâm Thục Ý khẽ cắn răng, cuối cùng là tiếp lời.
"Anh mau mau cút nhanh lên.
"
Người đàn ông bắt đầu cười ha hả.
"Tôi còn tưởng rằng cậu không để ý tới tôi đấy, tôi gọi Thẩm Phục, cậu thì sao? Thoạt nhìn cậu vẫn còn nhỏ tuổi a.
"
Biết đến Thẩm Phục đang cố ý kích cậu, Lâm Thục Ý trái lại tỉnh táo.
"Ăn xong rồi? Nhìn anh cũng không có việc gì, nếu vậy liền đi nhanh lên.
"
Thẩm Phục con ngươi đảo một vòng, lập tức nằm nhoài trên ghế sô pha
"Ôi, tôi đau thắt lưng, đầu thật cũng đau, bụng cũng đau, không được không được, tất cả chỗ trên người tôi đều đau!
!
"
Lâm Thục Ý sống hai đời từ trước tới nay cậu chưa từng gặp qua người vô liêm sỉ như vậy trợn mắt hốc mồm nhìn người kia ở trên ghế sa lon chơi xấu.
"Tôi chính là người bệnh đó cậu thật sự muốn đuổi tôi đi sao?”
Lâm Thục Ý tức giận đến đau ngực, quả thực là mời sói vào nhà mà, lại không thể thật sự lấy cây gậy đem hắn đuổi ra ngoài, cuối cùng tức giận trở về phòng, đóng cửa kêu cái bịch.
Thẩm Phục ở bên ngoài càn rỡ cười ha ha, vật nhỏ này, chơi quá vui.