Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 101,755
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
     
     

Lâm Thục Ý hối hận nhất chính là việc đem người đàn ông này cứu trở về.

Đến bây giờ cậu mới biết trên thế giới này còn có người như thế.

Vết thương trên người Thẩm Phục thoạt nhìn thì rất nặng, bất quá chỉ là vết thương ngoài da, tại vì có khá nhiều nên có chút dọa người. Trên thực tế không có mấy ngày hắn liền khỏe tuy rằng có chút đau lại hoàn toàn không có gì đáng ngại. Thế nhưng Lâm Thục Ý chỉ cần vừa mở miệng bảo hắn đi, hắn liền lập tức tùy chỗ nằm vật xuống, nói hắn nơi này đau, nơi kia cũng đau, tuy rằng biết rõ hắn là giả bộ, thế nhưng cậu lại không có biện pháp gì.

Người đọc sách gặp quân nhân có lý lẽ nhưng lại không nói được gì, Lâm Thục Ý cuối cùng cũng phải chịu cảm giác vô lực này.

Qua không tới hai ngày Lâm Thục Ý liền học được một kĩ năng, đó chính là không nhìn Thẩm Phục, chỉ coi hắn là không khí, vì như vậy Lâm Thục Ý sẽ không cảm thấy chính mình ngứa răng muốn cắn hắn một cái cho bõ tức.

Thương tổn trên người Thẩm Phục tuy rằng không nghiêm trọng, bất quá vừa mới đến ngày thứ hai, chỉ cần hơi động chút liền đau. Cho nên nói tuy rằng hắn đa phần là giả bộ, Lâm Thục Ý lại thật sự không thể đem Thẩm Phục, tiễn ra ngoài chính là nguyên nhân này.

Lâm Thục Ý không biết vết thương trên người hắn có vì nguyên do gì, Thẩm Phục cũng lặng thinh không đề cập tới, bất quá xem những vết thương kia, cũng thấy người đánh xuống tay rất độc ác, lại càng cảm thấy Thẩm Phục không phải người tốt.

Đến cái thế giới này, Lâm Thục Ý cũng coi như là có chút biết rõ, nếu là người tốt, làm sao vô duyên vô cớ bị người ta đánh thành như vậy.

Theo thường lệ, lúc ra khỏi nhà, vẫn là đem Thẩm Phục khóa ở bên trong. Thẩm Phục đối với vấn đề này cũng không chút để ý, mỉm cười nhìn Lâm Thục Ý liền phất tay một cái, sau đó vùi ở ghế sô pha buồn bực ngán ngẩm xem ti vi, nghĩ thầm.

(Vật nhỏ này cũng thật là vô vị, trong phòng cái máy vi tính đều không có, chà chà làm sao mà cậu ta sống nổi đây.

)

Lâm Thục Ý hai ngày nay tâm tình không được tốt, Lão Dương Đầu đều nhìn ra, còn tưởng rằng là bệnh của cậu còn chưa khỏe, liền thẳng thắn hỏi cậu có muốn hay không nghỉ ngơi vài ngày.

"Không có chuyện gì ạ, chính là...

.

"

Lâm Thục Ý nhớ tới lúc Thẩm Phục cười, vẻ mặt như muốn ăn đòn, khẽ cắn răng.

"Chính là nhìn thấy thứ khiến cháu ghét”

Lão Dương Đầu nghe vậy chút buồn cười, Lâm Thục Ý ở trước mặt ông luôn mang bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện, giờ lại thấy cậu nhe răng trợn mắt, ngược lại nghĩ ở độ tuổi cậu nên có thần sắc như vậy, bất kể là thứ gì khiến cậu tức giận, lại cảm thấy đây là chuyện tốt.

Tức thì tức, Lâm Thục Ý vẫn không quên mang thức ăn cho Thẩm Phục một ngày ba bữa, không thiếu ngày nào. Cơ mà đều là mì, lúc bắt đầu ăn Thẩm Phục vui mừng tán thưởng ăn hết, nhưng liên tiếp như vậy liền nhịn không được cảm thấy chua răng.

“Tại sao lại là mì nữa vậy, tôi ăn cái này nhiều đến mức muốn ói rồi”

Tuy rằng mì ăn thật ngon không sai, bất quá một ngày ba bữa đều ăn mì, ăn liên tiếp mấy ngày bất kể là ai cũng đều muốn ngán.

Lâm Thục Ý lành lạnh liếc hắn một cái.

"Không ăn thì thôi.

"

Thẩm Phục thật là không muốn ăn, từ trên ghế sa lông nhảy lên.

"Nơi này là phố Triều Dương không sai đi.

"

Ngay cả mình ở nơi nào cũng không biết, Lâm Thục Ý càng xác định Thẩm Phục làm chuyện xấu, bị người ta truy đuổi tới đây.

Thấy Lâm Thục Ý không phản ứng, Thẩm Phục cũng không để ý, tự mình lại nói.

"Nếu như đây là phố Triều Dương, tôi biết được ở đây có một chỗ bán đồ tốt.

Lâm Thục Ý như trước không phản ứng hắn.

"Bên trong có món cá nướng than hoa nghe nói ăn cực kỳ ngon.

"

Lâm Thục Ý đôi mắt liền sáng lên một chút.

Thẩm Phục nhịn cười muốn nội thương vẫn giả bộ nghiêm trang ngồi vào ghế, bộ dạng có chút tiếc nuối.

"Thôi vậy, một người đi ăn cũng chán.

"

Lâm Thục Ý cầm cặp lồng đựng mì thu thập một chút, lại nhịn xuống tâm tình kích động không muốn quay đầu, cuối cùng vẫn là không nhịn được quay lại hỏi.

"Thật sự ăn ngon sao?"

Thẩm Phục cười ha ha.

Lâm Thục Ý nheo mắt lại, Thẩm Phục cảm thấy người trước mặt này bắt đầu lộ sát khí, vội vã nghiêm túc trở lại.

“Được được không lộn xộn nữa, thật sự ăn ngon lắm, tôi biết chỗ đó nhưng mà có hơi xa, cậu có xe không?”

Lâm Thục Ý

“….

".

.

. Thôi, vẫn là ngồi xe buýt đi.

Đây là lần thứ nhất Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục ra khỏi cửa, Thẩm Phục cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến quang cảnh nơi này, buổi tối hôm đó hắn hôn mê không thể thấy rõ thứ gì.

Hắn chỉ biết là chỗ này là phố Triều Dương, chỉ biết nhà Lâm Thục Ý rất nghèo, ngoại trừ có cái ti vi, thì không có thứ gì đáng giá. Thời điểm ra khỏi cửa, ánh sáng chiếu vào khiến hắn không khỏi hé mắt.

"Mặt trời thật là tốt!

"

Lâm Thục Ý nhìn mặt trời đã

sắp xuống núi chỉ còn một điểm mờ nhạt, giật giật khóe miệng.

Lão Dương Đầu biết gần đây Lâm Thục Ý mỗi ngày đều đóng gói đồ ăn về nhà, nhưng ông cũng không có hỏi qua, cho nên lúc nhìn thấy Lâm Thục Ý mang theo một người khác đi đến tiệm cơm, liền rất kinh ngạc.

"Tiểu Ý, đây là?"

Lâm Thục Ý không nghĩ tới Lão Dương Đầu hoàn toàn không nhớ rõ Thẩm Phục, nhất thời cũng không nghĩ được lời giải thích thích hợp. Ngược lại Thẩm Phục ở bên cạnh, chớp mắt một cái chen lời của Lâm Thục Ý

“Chào ông ạ, cháu là anh trai của cậu ấy”

Lão Dương Đầu lần này ngược lại sửng sốt, anh trai? là ruột thịt sao. Ông xưa nay không có nghe Lâm Thục Ý nói cậu có anh trai

Lâm Thục Ý hận Thẩm Phục lắm miệng, lại không thể nói ra Thẩm Phục là cậu từ bên ngoài nhặt về, liền gật gật đầu,

"Anh họ ạ, là bà con xa"

Lão Dương Đầu xem Thẩm Phục có chút quen mắt, còn tưởng chính mình đã gặp qua nên không thắc mắc gì nữa

Lâm Thục Ý tiến lên giúp Lão Dương Đầu đem bàn ghế đều thu thập xong, mới mở miệng,

"Ông à, chúng cháu muốn đi ra ngoài ăn, ông đi cùng nha”

Thẩm Phục có chút bất ngờ, hắn không biết Lâm Thục Ý tới tiệm cơm làm chi, nguyên lai là muốn gọi ông cậu đi cùng.

Lão Dương Đầu cũng sững sờ, vội vã lắc đầu một cái,

"Cháu với anh trai đi đi, ông thì không đi được.

"

Lâm Thục Ý đứa bé này tựa hồ cũng không có bạn bè nào, Thẩm Phục là người thứ nhất ông gặp qua, từ trước tới nay cảm thấy cậu không giống trẻ con, không đi ra ngoài chơi cũng không gặp ai, hiện tại có người anh họ này, ông cũng vui vẻ mong Lâm Thục Ý ra ngoài chơi xem náo nhiệt nhiều một chút, chỉ là ông không nghĩ tới thằng nhỏ này lại gọi mình cùng đi.

Lâm Thục Ý thấy Lão Dương Đầu không muốn đi, cũng không miễn cưỡng nữa, cùng Thẩm Phục cùng đi ra cửa.

"Ông ấy là ông cậu sao?"

Thẩm Phục mở miệng hỏi, hắn không phải không đoán qua quan hệ thân thích của Lâm Thục Ý, chưa từng thấy cha mẹ cậu, luôn là một người một mình đi về, nguyên lai là còn có ông.

"Đúng vậy”

Lâm Thục Ý gật gật đầu, không nghe ra Thẩm Phục nói từ “ông” này cùng từ “ông” mà cậu nghĩ tới có cái gì bất đồng.

"Là ông nội của cậu à?"

"Hả?"

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút lắc đầu một cái.

Không phải ruột thịt quan hệ lại tốt như vậy, Thẩm Phục sờ sờ cằm, nhìn Lâm Thục Ý ánh mắt có chút cao thâm khó lường

Chỗ mà Thẩm Phục nói, Lâm Thục Ý chưa từng đi qua, kỳ thực đừng nói nơi đó, bên ngoài tiệm cơm Tây Tần cậu còn ít đi qua, chứ đừng nói là ra khỏi phố Triều Dương.

Ra khỏi tiệm cơm Tây Tần, không xa có một trạm xe buýt, lúc này tuy rằng không phải thời điểm đỉnh cao tan tầm đông đúc nhưng vì gần phố Triều Dương có một tiểu khu buôn bán nhỏ, người đi dạo phố khá đông cho nên đứng chờ xe buýt có không ít người, Lâm Thục Ý và Thẩm Phục hai chàng trai cao ráo đẹp trai đứng chung một chỗ liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Phía sau đều là âm thanh nói nhỏ về bọn họ, hai người đều nghe thấy, Lâm Thục Ý không để ý lắm, Thẩm Phục dĩ nhiên cũng không coi là việc to tát.

“Đúng rồi cậu có mang tiền không?”

Thẩm Phục đột nhiên nhớ tới việc trọng yếu, cúi đầu hỏi Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý gật gật đầu,

"Làm sao vậy?"

Thẩm Phục cười lộ ra răng trắng như tuyết.

"Không có gì, chính là định nói cho cậu, tôi không mang tiền.

"

Lâm Thục Ý khóe miệng giật giật, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Phục liếc hắn một cái

Mấy cô bé đi phía sau nghe thấy vậy, tiếng bàn luận xôn xao càng lớn hơn, Thẩm Phục nheo mắt lại lộ ra vẻ mặt ác ma, cười đầy tà ý, sau đó đưa bàn tay đến trên đùi Lâm Thục Ý, hài lòng nghe phía sau mấy cô bé hít một ngụm khí lạnh.

Lâm Thục Ý không biết Thẩm Phục làm gì, bất quá trực giác nhận thức được đây không phải chuyện tốt đẹp, híp mắt lại liếc nhìn hắn.

"Anh làm cái gì vậy?"

"Lấy tiền xu ra, không làm sao ngồi xe?"

Thẩm Phục cười nhe răng, Lâm Thục Ý nghe vậy lại không có phản ứng gì, tùy ý để hắn lấy tiền xu, sau đó mắt nhìn thẳng nhìn thẳng phía trước.

Phía sau mấy cô bé đang bàn luận về chuyện đồng tính, công công thụ thụ, ai trên ai dưới, Lâm Thục Ý người này làm sao lại không có nửa điểm phản ứng? Quả thật là vô vị.

Kỳ thực Lâm Thục Ý chỉ là một câu đều nghe không hiểu mà thôi.

Xe buýt công cộng, chậm rãi đi trên đường, hai người vừa lên xe, Lâm Thục Ý liền đi đến chỗ chính giữa ngồi, lại bị Thẩm Phục kéo lại.

Thẩm Phục dương dương tự đắc vênh mặt.

"Cậu không thấy chỗ đó để cho người già, người khuyết tật và phụ nữ mang thai sao? Đi chúng ta ngồi ở đằng sau”

Lâm Thục Ý vừa nhìn, quả thực thấy trên ghế dán tờ giấy màu vàng đề kí hiệu ghi chú chỗ ngồi cho người già,

phụ nữ mang thai và người khuyết tật, còn không đợi cậu quay đầu nhìn những nơi khác, Thẩm Phục đã đem cậu kéo về phía ghế sau, cùng hắn chặt chẽ ngồi chung một chỗ.

Hai cô bé lên xe sau đó, nhìn thấy bọn họ, hận không thể lấy máy đi động ra, quang minh chính đại chụp hình hai người, thật sự là quá ngược hủ nữ Thiên Triều các cô mà.

Thời gian Lâm Thục Ý làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn theo quy luật, ngoại trừ “quy luật” cũng không tìm được cái từ gì khác để hình dung. Thẩm Phục lại thấy việc này không phải quy luật gì, quả thật chính là cứng nhắc, thời buổi bây giờ làm gì có mấy người tám giờ tối lên giường đi ngủ, năm giờ sáng đã dậy. Nếy không phải người này vẫn còn nhỏ tuổi có gương mặt trẻ con, Thẩm Phục cũng hoài nghi cái xác bên trong là lão già bảy mươi tám mươi tuổi mới đúng.

Quá thời gian nghỉ ngơi lại thêm việc phải ngồi xe buýt, Lâm Thục Ý đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, rõ ràng dáng ngồi rất đoan chính, ánh mắt lại chậm rãi khép lại, cuối cùng đầu gục trên vai Thẩm Phục.

Thẩm Phục đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lại bị động tác của Lâm Thục Ý doạ sợ, quay đầu lại thì thấy vật nhỏ này cư nhiên đang ngủ ngon lành, bất đắc dĩ cười cười, sau đó hướng bên cạnh dịch một chút, làm cho đầu Lâm Thục Ý tựa vào vai mình ngủ thoải mái hơn một chút.

Thẩm Phục nói không xa, kỳ thực ngồi xe buýt đi cũng rất xa, từ phố Triều Dương tới đó, ngồi đủ một canh giờ.

Đợi đến lúc xuống xe Thẩm Phục mới đem Lâm Thục Ý đánh thức, Lâm Thục Ý ngủ hai mắt mông lung, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên hướng hắn nói.

"Tống Nham, ta muốn ăn canh Phù Dung”

Tống Nham là ai? Thẩm Phục buồn cười lắc lắc tay trước mắt Lâm Thục Ý

"Này, tỉnh thôi, cậu nằm mơ rồi”

Lâm Thục Ý đột nhiên tỉnh lại.

Xuống xe, Thẩm Phục liền mang theo Lâm Thục Ý, trái rẽ phải quẹo, tìm cửa hàng kia nghe đâu cá nướng than hoa ở đó ăn ngon lắm, mãi đến khi nhìn thấy biển hiệu, Thẩm Phục mới ngừng lại, quay đầu hướng Lâm Thục Ý nở nụ cười.

“Chính là nơi này đến rồi”

Lúc này Lâm Thục Ý mới ngẩng đầu lên xem, con đường này trái rẽ phải quẹo sớm đã thoát ra khỏi khu phồn hoa náo nhiệt, rõ ràng ở đây là khu dân cư lại mở quán bán cá nướng, vị trí không đáng chú ý cũng không ở chỗ đặc biệt, thế nhưng khiến người ta bất ngờ chính là bên trong lại chật kín không còn chỗ ngồi.

“Xin mời vào, hai vị tới đúng lúc, vừa vặn mười chín bàn khách đều đi rồi, nếu không phải thì hai người còn phải chờ một lát”

Nhân viên phục vụ thấy hai anh chàng đẹp trai đi tới, biểu tình trên mặt lập tức tràn trề, lời nói không khỏi có chút nhiều.

“Hai vị nhìn lạ mặt, không phải khách quen đúng không? Vậy đây là lần đầu đến nơi này nhỉ? Quán chúng tôi tuy không ở chỗ đặc biệt nhưng thức ăn rất ngon, mùi vị tốt không nói cá lại tươi mới, đảm bảo ăn rồi còn muốn ăn thêm nữa”

Đầu Lâm Thục Ý bây giờ toàn nghĩ tới đều là cá, căn bản không nghe người này nói cái gì, Thẩm Phục nhìn vậy lại buồn cười, gật gật đầu.

“Lấy thực đơn cho chúng tôi xem đi”

Mặt trên thực đơn không có gì đẹp đẽ, chủ yếu là các loại cá, có cá chim, cá Đại Bảo, cá hoa vàng, cá chép, cá trắm cỏ loại thường gặp hay không thường gặp đều có, giá cả cũng in ngay ở bên cạnh.

Thẩm Phục nhận lấy đưa thực đơn vào tay Lâm Thục Ý.

“Muốn ăn cái gì tùy tiện gọi đi”

Lâm Thục Ý nhìn thực đơn nửa ngày không thấy động tĩnh, Thẩm Phục kì quái gõ bàn.

“Làm sao vậy?”

Lâm Thục Ý ngẩng đầu.

"Món nào ăn ngon nhất?"

Thẩm Phục.

“……”

Cuối cùng vẫn là Thẩm Phục chọn, vấn đề lựa chọn mỹ thực này rấ khó khăn với Lâm Thục Ý vì cậu nhìn thấy món nào ngon đều muốn ăn.

Thực đơn đã gọi xong, Thẩm Phục đột nhiên mới nhớ tới một việc hỏi Lâm Thục Ý.

“Cậu có ăn cay được không?”

Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.

Thẩm Phục cảm thấy thật không xong.

“Không ăn được một chút thôi sao?”

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút tiếp tục gật gật đầu.

Thẩm Phục vỗ đùi

"Sao cậu không nói sớm?”

Cá nướng này làm sao mà không cay được đây.

Thẩm Phục suy nghĩ muốn đứng lên, có chút áy náy nói với nhân viên phục vụ

“Đừng cho cay được không? Cậu ấy không ăn được cay”

Nhân viên phục vụ lắc đầu một cái.

"Không cay có thể làm, thế nhưng cá nướng không có cay lại không ngon đâu”

Thẩm Phục đang chuẩn bị nói thật không tiện, liền thấy Lâm Thục Ý lè lưỡi liếm môi một cái.

"Có vị cay sẽ ăn ngon hơn sao?"

Thẩm Phục

“……”

Sự thực chứng minh kẻ tham ăn quả thật là mạnh nhất, Thẩm Phục cũng biết lời Lâm Thục Ý nói là thật, cậu không ăn được cay. Lúc ăn miếng thứ nhất liền cay đến le lưỡi, cau mày nhưng Lâm Thục Ý vẫn chống đỡ ăn đến cái cuối cùng, cay đến miệng đều sưng đỏ hết cả vẫn nheo mắt lại bộ dạng đầy thoả mãn.

“Ăn ngon lắm nha”

Thẩm Phục đưa canh cá thanh đạm vào tay Lâm Thục Ý để cậu uống cho bớt cay. Nhìn cậu như vậy Thẩm Phục dở khóc dở cười nói.

“Cậu đối với đồ ăn cũng thật cố chấp, là ai trước đó nói không ăn được cay dù chỉ một chút hả?”

Lâm Thục Ý gật gật đầu.

"Đúng nhưng không cay sẽ không ngon, tôi không ăn đâu"

Thẩm Phục.