Ta Mang Không Gian Vật Tư, Được Vai Ác Trong Niên Đại Văn Nuông Chiều

Ta Mang Không Gian Vật Tư, Được Vai Ác Trong Niên Đại Văn Nuông Chiều

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 276
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Hiện Đại
Hệ thống
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

“Bác yên tâm đi ạ, việc này chắc chắn không liên quan đến bác đâu.

Kiều Tích cười đáp, trong lòng tính toán xong xuôi. Chuyện này sau này cô sẽ giả vờ như không biết là được.

“Cháu muốn đăng ký tên của hai người này, bác giúp cháu ghi lại nhé!

“Kiều Tinh Vọng, Kiều Tuyết Nhi.

Kiều Tích nói xong, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười. Để khiến hai người kia tự nghi ngờ lẫn nhau, cô nói thêm với bà Dư: “Bác ơi, nếu sau này có ai hỏi, bác cứ nói Kiều Tinh Vọng là do Kiều Tuyết Nhi giúp đăng ký, còn Kiều Tuyết Nhi là do Kiều Tinh Vọng giúp đăng ký, vậy là được rồi!

Bà Dư vừa nhận được túi đường đỏ, tâm trạng đang vui vẻ, nên gật đầu đồng ý ngay. Đây chẳng phải chuyện gì lớn lao, chỉ cần nói mấy câu là xong.

“Vậy cháu muốn đăng ký họ ở đâu?”

Sau khi ghi xong tên, bà tiếp tục hỏi.

“Nam thì đi Bắc Đại Hoang, nữ thì đi tỉnh Giang nhé!

Kiều Tích trả lời ngay, trong đầu đã sắp xếp xong. Một người đi khai hoang nơi hoang vu, một người thì làm việc suốt bốn mùa. Quá lý tưởng!

Còn tại sao không để cả hai cùng đến Bắc Đại Hoang? Dĩ nhiên là để họ nghi ngờ nhau chứ!

Bà Dư nghe vậy, không nói gì thêm. Dù sao, chuyện này vốn bắt nguồn từ sự không tử tế của gia đình kia. Cô gái này chỉ đang trả lại gấp đôi mà thôi.

Kiều Tích hoàn tất việc đăng ký, vừa đi về vừa khe khẽ hát, lòng tràn đầy phấn khích. Trên đường, cô quyết định ghé qua hỏi dì Lý về tình hình của Kiều Tuyết Nhi. Sao cô ta lại được thả ra sớm như vậy?

Vừa về đến nhà, cô đã bị nhóm các dì ngồi tán gẫu ở sân gọi lại: “Kiều Tích, về rồi à! Lại đây ngồi đi, tụi dì đang bàn chuyện về cháu đấy!

Thấy dì Lý – người mà cô cần tìm – cũng đang ở trong nhóm, cộng thêm chuyện các dì đang nói có liên quan đến mình, cô không từ chối mà ngồi xuống ngay.

“Kiều Tích, chú Lý hôm qua về có kể rồi, cái Kiều Tuyết Nhi nhà cháu đúng là chẳng ra sao cả! Nó đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ nó!

Dì Lý vội vàng kể lại, vẻ mặt đầy bất bình.

“Cái cô em họ của cháu, nhìn thì yếu đuối, nhưng lòng dạ thì đen như mực!

Một bà khác thêm vào, giọng chua chát.

“Dì Lý, thế Phượng Hoa có nhận không ạ?”

Kiều Tích thắc mắc. Nếu Kiều Tuyết Nhi đổ hết trách nhiệm lên mẹ mình, chẳng lẽ dì Phượng Hoa lại đồng ý nhận?

“Còn gì nữa! Bà ta thương con, nhận hết sạch đấy!

“Chú Lý nhà dì bảo, sáng nay Kiều Tuyết Nhi sẽ được thả ra ngay thôi.

Nghe vậy, Kiều Tích chỉ cười lạnh trong lòng. Cô không ngạc nhiên với hành động này, nhưng giờ thì cô đã biết mình cần phải làm gì để đối phó.

Kiều Tích nghĩ, chuyện này cũng trùng khớp với những gì cô thấy vào sáng nay. Chắc là sáng nay khi cô nhìn thấy Kiều Tuyết Nhi cũng là lúc vừa mới được thả ra.

Hồi sáng khi người của Ủy ban Cách mạng đến, cô vẫn thắc mắc sao Kiều Tuyết Nhi cứ đứng sau lưng mẹ mà không nói lời nào. Hóa ra là trong lòng đang ủ mưu.

Nghĩ đến đây, việc Tuyết Nhi đổ hết mọi chuyện lên đầu mẹ mình cũng không phải là điều lạ lùng.

“À đúng rồi, Kiều Kiều, vào nhà với dì một chút. Tối qua chồng dì có nói vài chuyện, dì muốn nói cho cháu biết.

Mấy người phụ nữ xung quanh thấy dì Lý bảo Kiều Tích vào nhà thì cũng không để ý nhiều, chắc nghĩ có chuyện riêng không tiện cho người ngoài nghe.

Kiều Tích gật đầu rồi đi theo dì Lý vào trong nhà.

Sau khi hai người rời đi, mấy bà trong sân lại tiếp tục buôn chuyện khác.

“Kiều Kiều, tối qua chồng dì về muộn quá, thấy cháu ngủ rồi nên dì cũng không sang. Sáng nay định chờ cháu dậy rồi nói, nhưng bận rộn quá nên quên mất!