“Này huynh, ngươi không sao chứ?”
Nàng nghiêng đầu nhìn Lê U, nhưng chỉ thấy chân mày của hắn nhíu lại, đôi mắt trợn to, hoàn toàn trái ngược với vẻ thành thạo như ban nãy, vẻ mặt kinh ngạc cứ như “không biết vừa có chuyện gì xảy ra”.
“Ngươi là…”
Ngay sau đó, dường như hắn đã ý thức được Nhiếp Chiêu vừa cứu hắn, lập tức lùi sang một bên. Ánh mắt lập tức tràn ngập ý cười, đôi mắt lấp lánh, long lanh nhìn nàng.
“Không sao, đa tạ cô nương. Xem ra ta và cô nương rất có duyên, mới gặp đây thôi mà chưa gì đã gặp nhau nữa rồi.
”
Hắn chợt khựng lại, sau đó mới khẽ khàng, chầm chậm nói tiếp: “Ta biết, cô nương quả thật là người lương thiện. Đúng rồi, ngươi có định nuôi mèo không?”
Nhiếp Chiêu: “...
. Hả?”
“Đừng nghe hắn nói bậy!
”
Chỉ nghe một tiếng “cạch”, nắp rương sách ở bên cạnh đột nhiên mở ra, mèo trắng với gương mặt tròn vo ló ra khỏi rương: “Này, còn không mau chế ngự nữ quỷ kia ngay đi! Trong lúc các ngươi đang ôm ôm ấp ấp, tán tỉnh nhau bằng vẻ mặt thâm tình kia thì nó cũng sắp bỏ chạy rồi kìa!
!
!
”
Nhiếp Chiêu: “.
.
.
”
Rõ ràng nàng chỉ làm việc tốt mà thôi, tại sao lại giống như cảnh tượng nam chính cứu nữ chính trong truyện ngôn tình vậy?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tại sao nàng lại là nam chính??
Lúc Nhiếp Chiêu đang là “anh hùng cứu mỹ nhân”, nữ nhân kia vì đã thất thủ, lại phát hiện đối thủ không phải là người phàm nên lập tức muốn chạy trốn.
“Chậm rồi!
”
Nhiếp Chiêu trở tay đẩy Lê U về sau lưng, trong lòng bàn tay nàng siết chặt lấy hai linh thạch, bước nhanh về phía trước rồi đuổi theo: “Cô nương xin dừng bước! Ta có chuyện muốn hỏi!
”
“Hỏi ta? Đáng tiếc ta không có gì để nói với ngươi.
”
Nữ nhân kia rũ bỏ đi vẻ dịu dàng, thân thiết để lộ ra tiếng cười khàn khàn bén nhọn, đôi mắt đan phượng nhỏ dài lộ vẻ độc ác: “Người trong Thần Tinh Điện cũng tốt, người tu tiên của Chấn Châu cũng được, chẳng qua cũng chỉ là một đám cá mè một lứa! Năm đó, các ngươi khoanh tay đứng nhìn, bây giờ việc ta làm lại đến lượt các ngươi ý kiến hả?!
”
Nhiếp Chiêu: “Hay! Chửi hay lắm! Thần Tinh Điện toàn lũ rác rưởi!
!
!
”
Nữ nhân: “.
.
.
”
Nữ nhân: “???”
Giọng điệu của Nhiếp Chiêu rất hùng hồn, nói năng rất khí phách, ngay cả ác quỷ cũng vì hành động bất thình lình này mà run lên một chút, ả ta cũng hơi ngơ ngác: “Ngươi… Không phải là người của Thần Tinh Điện à?”
“Ai ăn thịt cũng là kẻ thô tục, ai thèm làm đồng bọn với bọn họ chứ?”
Nhiếp Chiêu ngẩng đầu ưỡn ngực, như thể phải nói thật to thật rõ từng chữ: “Không những ta không phải người của bọn họ mà ta còn muốn giết chết bọn họ rồi thổi kèn trong đám tang của họ nữa đấy. Nếu cô nương có nỗi oan gì thì có thể nói ra, chúng ta có thù báo thù, xử lý từng món nợ một.
”
“Báo thù…”
Ánh mắt nữ nhân kia lộ ra chút dao động, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ tàn khốc, lạnh như băng.
Đôi chân mày của ả ta dựng đứng, tức giận nói: “Không, ta không tin. Sống cũng được, chết cũng được vì mấy kẻ thần tiên mà ta thấy không phải thứ gì tốt! Ngươi đừng hòng lừa gạt ta!
”
Nhiếp Chiêu: “Cái gì, thật luôn á hả?! Không ngờ Thần Tinh Điện lại thối rữa đến vậy, tởm quá đi mất! Cô nương đừng sợ, chuyện gì cũng có tiền căn hậu quả, ngươi cứ nói hết mọi chuyện cho ta. Nếu bọn họ thật sự làm chuyện xấu xa gì thì ta nhất định sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho ngươi!
”
Nữ nhân: “.
.
. Cái gì?”
Nhiếp Chiêu nói với vẻ hùng hồn, mạnh mẽ nhưng thật ra cũng không sáng tạo lắm. Chỉ là nàng đang chọn mấy lời kịch của mấy vị quan thanh liêm trong truyện cổ trang mà thôi.
Nhưng với nữ nhân này mà nói, bình thường ả ta chưa từng gặp kiểu nhiệt tình và ân cần như vậy khiến lớp mặt nạ lạnh như băng của ả ta nóng đến mức muốn nứt ra.
Đáng tiếc, việc ả ta lạnh lòng cũng không phải mới ngày một ngày hai, “một cây đuốc mùa đông” như Nhiếp Chiêu cũng không đủ an ủi. Sau khi chần chừ một chút, cuối cùng nữ nhân kia vẫn quyết định rút lui, giơ tay gọi người làm ở trong phủ ra: “Đi! Chặn bọn họ lại cho ta!
”
Đương nhiên, thị nữ và người ở trong tòa nhà quỷ này không có ai là người sống.
Vừa nãy, mặt mày bọn họ còn tươi cười, tỏ vẻ e sợ trước mặt người tiêu tiền như rác nhưng đó cũng chỉ là do bọn họ muốn làm ăn mà thôi.
Lúc này đến lượt bọn họ ra tay, cả đám quỷ lập tức hiện nguyên hình, kẻ nào kẻ nấy nhanh chóng xé lớp da người, đồng loạt lộ ra gương mặt quỷ đầy máu me.
Ngay lập tức, trong sân vang vọng tiếng quỷ khóc sói tru, có con thiếu mũi, có con mất mắt, giống như từ “Tây sương ký” biến thành “Train to Busan”.
“.
.
.
”
Cao Hồng là một kẻ quần là áo lượt không có tài cán. Cho nên, khi đối mặt với cảnh tượng như vậy hắn ta cũng không chịu thua kém, trợn trắng mắt, không nói lời nào lập tức té xỉu.