Nhiếp Chiêu thầm nói một tiếng “thứ vô dụng”, hai quyền của nàng đã đánh bay đầu một con quỷ vừa nhào đến. Thế nhưng, khi nàng vừa định quay đầu bảo vệ Lệ U thì lại thấy hắn thoải mái cúi người, một tay với vào trong rương sách, lấy ra một thứ như ống trúc, sau đó thờ ơ ném về phía bầy quỷ.
“Huynh à, mau lùi về… Đi?”
Nhiếp Chiêu không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn ống trúc chia năm xẻ bảy ở trên không, sau đó trở nên đục ngầu, một thứ chất lỏng màu đen không biết là gì bắn tung tóe, rơi xuống đầu bầy quỷ như mưa. Ngay sau đó, một làn khói trắng xuất hiện, tỏa ra một mùi khét gây mũi.
“A…”
“A a a… A a a a!
!
!
”
“Đau, đau quá!
!
! Cứu với, tiểu thư Lưu Ly cứu ta… A a a a a!
!
!
”
Hiệu quả của chất lỏng thần bí kia rất tốt, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đám quỷ rối rít ôm đầu né tránh. Thậm chí, còn có con quỷ ngã xuống đất, không gượng dậy nổi, thịt và xương trên người trộn lẫn vào nhau, đau khổ đến mức lăn lộn kêu rên.
“Được nhỉ, đây là gì vậy?”
Nhiếp Chiêu không nhịn được nói: “Là máu chó mực trong truyền thuyết hả? Hay là linh dược trừ tà gì đó?”
“Không phải.
”
Con mèo trắng ở bên cạnh Lê U nằm trên nắp rương, giơ chân trước nâng cằm, ánh mắt lộ vẻ thoải mái, trải đời.
“Đó là các loại nguyên liệu nấu ăn trân quý mà A U góp nhặt được, hắn đã cố gắng, tốn hết bảy bảy bốn mươi chín ngày mới chế biến thành “canh thần tiên đại bổ” dành cho ta đấy.
”
“Nhớ lại lúc đó, ta chỉ ngửi thử một chút, đã hôn mê chừng một ngày một đêm. Chưa kể bây giờ nguyên liệu nấu ăn kia đã hỏng nên đương nhiên là toàn chướng khí…”
Nhiếp Chiêu: “...
.
”
Mèo… Mèo…
Ở trong tay nam chính, mày đã trải qua chuyện gì thế?!
!
“Cô nương, xin đừng hiểu lầm.
”
Lê U vừa thoải mái vẩy thêm lọ “Canh thần tiên đại bổ” thứ hai, vừa nhanh nhẹn bước lại gần, bình tĩnh giải thích: “Lần trước là do cách điều chế có vấn đề, không thể phát huy được hết tác dụng của nguyên liệu nấu ăn, nhưng lại có thể trở thành chất kịch độc. Để khi nào ta điều chỉnh lại, lần sau nhất định…”
Nhiếp Chiêu: “.
.
. Xin lỗi, vừa nãy ta vừa nghe đến chữ "kịch độc" nhỉ? Vậy có nghĩa là, thức ăn cũng sẽ trở thành món kịch độc đúng chứ?”
Vẻ mặt Lê U vẫn rất bình tĩnh, đáp lại: “Lần sau chắc là không.
”
Mèo trắng: Mang mặt nạ đau khổ.
jpg
“Được rồi, lần sau chắc là không bị.
”
Nhiếp Chiêu không quan tâm đến hai kẻ dở hơi này nữa, đá con quỷ đang cản đường, chỉ nhìn vào “Canh thần tiên đại bổ” có mùi vị kỳ quái như bát bún ốc nấu với cá trích ở trước mặt, sau đó chạy nhanh vào đình viện.
Không ngờ nhờ vào sự che chở của đám quỷ đầy sân mà ả ta đã biến mất không thấy tăm hơi từ lâu, không để lại chút dấu vết nào.
“Haiz, ta sơ ý quá.
”
Nhiếp Chiêu tìm kiếm khắp nơi một lượt, chỉ thấy vườn không nhà trống, nàng không khỏi thở dài thất vọng: “Ta chỉ cho rằng nữ quỷ kia xuất hiện một mình, không ngờ ả ta lại được hoan nghênh như vậy, còn có cả một đám côn đồ bên cạnh. Đúng là tự tin quá sẽ làm hỏng chuyện mà.
”
“Chạy thì thôi, cô nương đừng lo lắng.
”
Lê U cất đi lọ “Canh đại bổ” thứ ba còn chưa mở nắp, hắn không thèm nhìn đám quỷ đang giãy giụa kêu thảm ở dưới chân mình, đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
“Nếu ta đoán không lầm… Chỉ có tòa "Tiền phủ" này, ả ta mới có thể sai sử nhiều quỷ như vậy. Ngươi ép ả ta rời khỏi đây thì nhất định sẽ khiến ả ta tổn thương nguyên khí rất nặng, không khác gì chém mất một cánh tay của ả ta đâu.
”
Nhiếp Chiêu nghe vậy thì quay đầu, hình như nàng vừa nghĩ đến gì đó nên nhíu mày, cảnh giác nhìn hắn từ đầu đến chân.
“Lê công tử biết nhiều như vậy, xem ra không phải là một nhân vật bình thường nhỉ.
”
Nàng không biết lai lịch của người này, cũng không tùy tiện thăm dò, chỉ là khi nói chuyện sẽ vô cùng cẩn thận: “Xem ra, lúc trước là ta có mắt không tròng. Chuyện liên quan đến Tiền phủ và vị… Quỷ tiểu thư này, nếu công tử biết chuyện gì, xin hãy chỉ bảo.
”
“Không dám, cô nương quá khen.
”
Lê U lịch sự chắp tay với nàng, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, lễ phép hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, lúc nào cũng lộ vẻ tự tại xen lẫn chút thờ ơ.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì, ta cũng không biết rõ lắm, chỉ nghe được một câu chuyện xưa, vừa hay có liên quan đến Tiền phủ và một vị nữ tử. Những con quỷ chiếm lấy Tiền phủ, cũng có thể là vì "nàng ấy".
”
Nhiếp Chiêu thành thật cúi đầu: “Xin hãy kể rõ.
”
“Đâu có, đây cũng không phải bí mật gì.
”
Lê U cũng không làm giá, thoải mái đưa tay đỡ nàng: “Cô nương đừng đa lễ…”
Đột nhiên, thiếu niên vốn đang thoải mái, bình tĩnh lại cứng đờ cả người, ngay cả bàn tay đang đưa ra và nụ cười trên mặt cũng cứng lại.