Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Cập nhật: 02/06/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 271
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Dị Giới
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Giờ đây, những gam màu tươi sáng của khu vườn này giống như được ban thêm sinh mệnh, bắt đầu trở nên yên tĩnh và thoải mái như làn nước chảy xuôi trong màn đêm.

Chảy mãi, chảy mãi…

Sau đó, chúng đột nhiên biến thành một dải cực quang rực rỡ đầy màu sắc, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của bọn họ.

Nhiếp Chiêu chỉ cảm nhận được trước mắt mình là một mảnh ánh sáng hỗn loạn. Nàng vô thức “hừ” một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy hai chân mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, giống như bị một cơn gió nhẹ nâng lên, lâng lâng không biết bản thân sẽ bay tới đâu.

“…!

Dưới tình huống xảy ra bất ngờ, phản ứng đầu tiên của nàng là “không thể tách khỏi đồng đội của mình”, nàng cứ như đại bàng giang cánh, một tay túm chặt lấy đuôi chó Husky, tay còn lại thì múa may quay cuồng giữa không trung, tóm lấy được… Tóc của Lê U.

Lê U: “?”

Lực tay của Nhiếp Chiêu rất lớn, phản ứng của nàng càng khoa trương hơn, trong nháy mắt đồng tử của hắn co lại, giọng nói cũng bị nâng cao lên tận quãng tám.

“Nhiếp cô nương, buông tay ra! Ta sẽ… Tóm lại là buông tay trước đã, có chuyện gì thì từ từ nói!

“…”

Nhiếp Chiêu mơ hồ cảm thấy nếu hắn không hét câu đó lên thì hắn có thể sẽ “hói” mất.

Như lời mà Tiểu Đào Hồng đã nói, trải nghiệm đau đớn do bị chó dữ cắn trong quá khứ đã để lại những vết thương không thể nào xóa nhòa trong tâm hồn của hắn ta – một là sợ chó, hai là sợ hói.

May thay, hành động lôi kéo một nắm tóc đầy kỳ quái ấy của Nhiếp Chiêu không kéo dài được bao lâu. Sau một trận trời đất quay cuồng, hai chân của nàng lại tiếp đất, hiển nhiên là họ đã đến được đích.

“Nơi này là…”

Nhiếp Chiêu chớp mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng mờ ảo xung quanh mình càng nhanh càng tốt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một khối thạch nhũ lớn bán trong suốt. Nó tỏa ra ánh sáng lung linh với nhiều màu sắc và hình dáng khác nhau, treo lơ lửng trên đỉnh đầu của bọn họ, phát ra ánh sáng lập lòe lúc sáng, lúc tối.

“Hang động đá vôi…?”

Nhiếp Chiêu chưa bao giờ thấy một hang động đá vôi nào lớn như vậy.

Thay vì nói là “hang động”, đúng hơn nên gọi nó là một thành trì dưới lòng đất, hoặc cũng có thể gọi nó là “động tiên”.

Nàng và Lê U, một tay ôm chó, một tay nắm đầu mèo, đột nhiên thấy mình đang ở trong một hang động rộng lớn không thấy điểm cuối cách mấy trăm dặm. Vừa rồi, bọn họ còn ở trong vườn hoa mẫu đơn, có cây cỏ, tiếng gió và tiếng côn trùng về đêm kêu vang nhưng giờ chúng đã hoàn toàn biến mất.

… Thay thế vào đó là tiếng người.

Trước mặt bọn họ, trong hang động đá vôi được thắp sáng bởi vô số thạch nhũ, chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào, rộn ràng. Nào ngờ đó lại là một khu chợ phố thị sôi động không khác gì ở thế giới bình thường.

“Đây là… Võng Lượng Sơn Thị?”

Cảnh tượng này thực sự quá đẹp, quá kỳ ảo đến mức ngay cả Nhiếp Chiêu cũng không khỏi kinh ngạc mà cảm thán: “Thật không thể tin được, tài văn chương của chúa tể Sơn Thị khá tệ nhưng gu thẩm mỹ cũng không tồi.

Lê U không mấy hứng thú: “Thật à? Cũng bình thường thôi, Nhiếp cô nương, chúng ta đi theo hướng này.

Đây là chợ ngầm lớn nhất Chấn Châu, Võng Lượng Sơn Thị quả là danh bất hư truyền, tam giáo cửu lưu* hội tụ, một năm bốn mùa phát triển thịnh vượng. Vừa đi được vài bước, bên tai đã truyền đến hàng loạt tiếng rao hàng: “Bán đồ ăn đây! Bán rau đây! Nhìn thử đi, qua đây xem thử, mấy nhóc này đứa nào cũng ngon hết!

*Tam giáo cửu lưu: Tam giáo gồm: Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo; Cửu lưu là chỉ các lưu phái gồm: Nho gia, Đạo gia, m Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.

“Ông chủ, đứa nhỏ này có dễ nuôi không?”

“Dễ nuôi, dễ nuôi! Nếu năm nay trồng nó xuống đất thì năm sau nó sẽ có thể sinh ra linh trí, lớn lên thành một đứa bé mập mạp, trắng trắng, mềm mại. Vừa đơn giản, vừa tiện lợi, vậy chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc mang thai mười tháng hay sao?”

“Xì, ai thèm quan tâm đến hạt giống nhi tử kia của ngươi chứ? Vị đại ca này, chi bằng ngài đến xem bánh thê tử của bọn ta đi. Bánh thê tử này thực sự có thê tử đó, đây đều là những tiểu hoa yêu do ta tỉ mỉ bồi dưỡng, thông minh điềm đạm, dịu dàng tài giỏi, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng! Ngài nhìn này, ta có nhân hoa hồng, nhân hạt sen, nhân hoa quế…”

“Trứng bồ câu! Trứng bồ câu! Trứng bồ câu do ông chủ tự sinh, loại này không thể ấp nở được, đảm bảo sẽ không cắn phải bồ câu nhỏ!

“Cách đây vài ngày, Tức Dạ Quân lại tấn công một tòa tiên môn khác, của cải tài sản tất cả đều tiêu tan hết chẳng còn sót lại gì. Pháp khí này đã được chưởng môn của ta sử dụng qua đã dính sát khí của Tức Dạ Quân, ít nhiều gì cũng bị chút hư hỏng. Bán rẻ, bán rẻ, bán rẻ đây!