Nhưng mà, nội dung của đoạn ám hiệu này sao cứ…
“…”
Mười lăm phút sau, Nhiếp Chiêu và Lê U một trước một sau đứng trong hoa viên, mặt ủ mày chau vô cùng buồn bã.
Đương nhiên, vấn đề không phải là ở hoa viên.
Mà vấn đề ở chỗ, bọn họ tìm được manh mối là…
Chúa tể của Võng Lượng Sơn Thị, Hoa Tưởng Dung, được người trong giang hồ gọi là “Lưu Hà Quân”, hắn ta là một trong những đại ma đầu có tiếng tăm lừng lẫy trong Yêu giới.
Trong số những ma đầu, hắn ta được coi như là người dễ nói chuyện nhất, không biến thái, không tàn sát bừa bãi, không phản xã hội. Nhưng hắn ta chỉ có một sở thích, đó là thích nghe mọi người khen mình.
Vì vậy, người ngoài nếu muốn vào được Sơn Thị phải đứng giữa hoa viên, dùng cả giọng điệu lẫn cảm xúc dạt dào, đọc diễn cảm đoạn văn đầy nhịp điệu sau:
Nam tử đẹp trai nhất, tao nhã nhất, phong lưu phóng khoáng nhất thế gian này là ai?
… Là Lưu Hà Quân!
Nam tử cơ trí nhất, nhân từ nhất được người khác yêu quý nhất thế gian này là ai?
… Là Lưu Hà Quân!
Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung.
Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng*.
Bài thơ này viết về ai?
… Không sai, chính là Lưu Hà Quân!
*Bài thơ trên là bài thơ “Thanh bình điệu - kỳ 1” của nhà thơ Lý Bạch, đây là bài thơ viết về Dương Quý Phi, người phụ nữ đẹp có được sự sủng ái của Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ. Vẻ đẹp của người phụ nữ này đã trở thành đề tài trong thơ văn của Lý Bạch.
Nhiếp Chiêu: … Cái rắm, rõ ràng là viết về Dương Ngọc Hoàn!
Mặc dù bọn họ có thể dùng phép cách âm nên sẽ không đến mức làm cho người qua đường vây lại xem, nhưng đây là vấn đề của cách âm sao?!
Con mẹ nó, đây là vấn đề về lương tâm!
“Lê công tử…”
Đôi môi cứng đờ của Nhiếp Chiêu khẽ nhếch lên, chậm rãi quay về phía Lê U.
Lê U nhìn thấy ánh mắt đầy ai oán của nàng liếc qua, hắn lập tức lùi lại phía sau một bước rồi nói: “Nhiếp cô nương, ngươi đừng nhìn ta. Những chuyện khác thì còn dễ thương lượng, chỉ có duy nhất chuyện này tại hạ thực sự là lực bất tòng tâm.
”
Nhiếp Chiêu: “…”
Nói cái gì mà “lực bất tòng tâm” chứ, còn không phải là vì hắn không muốn mất mặt, không thể nào nói mấy lời tâng bốc, nịnh hót này sao?!
Nhưng nàng cũng muốn giữ thể diện mà!
Nếu không phải bị cuộc sống này dồn ép thì làm gì có ai lại tình nguyện đi là chuyện nịnh bợ này chứ!
Cả hai người đều không chịu nhượng bộ, cuối cùng họ cùng có chung một suy nghĩ, quyết định để cho Husky chịu trách nhiệm kêu cửa. Dù sao thì vốn dĩ hắn ta cũng là chó, thỉnh thoảng đi la liếm chút cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Husky: “???”
Chú chó cảm thấy bản thân mình đang bị hãm hại nhưng hắn ta không có chứng cứ.
Tuy nhiên, mặc dù vị “Lưu Hà Quân” này là một người tự luyến nhưng hắn ta quả thực là người có danh tiếng vang xa trong Yêu giới. Cho nên, Husky khen hắn ta vài câu cũng không phải là chuyện trái lương tâm.
Hắn ta vừa chuẩn bị bắt đầu khen, vừa không quên giáo huấn Nhiếp Chiêu: “Chiêu Chiêu, thực ra ngươi cũng không cần phải kháng cự dữ dội như vậy. Hiện tại trong Yêu giới có tổng cộng bốn vị thủ lĩnh nổi danh, Lưu Hà Quân có thể xem là người có tính tình tốt nhất trong số đó rồi. Hắn ta có đầu óc thông minh, lại vô cùng xinh đẹp, có kiêu ngạo một chút cũng là…”
Nhiếp Chiêu: “Cũng là quá biến thái.
”
Nàng suy nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Ồ, biến thái ở đây ý là “người này có gì đó hơi bất thường”. Hay ta nên nói, tên yêu ma này có hơi bất thường?”
Husky: “… Ta cũng thừa nhận điều này. Nhưng hắn ta là một tên yêu ma biến thái tốt, chờ đến lúc ngươi nhìn thấy hắn ta thì sẽ hiểu.
”
“…”
Nhiếp Chiêu phân tích một chút cái xưng hô “yêu ma biến thái tốt” này, cảm thấy nó càng biến thái hơn.
“Để ta nói cho ngươi hiểu nha, tên Lưu Hà Quân này…”
Husky đang còn muốn nói tiếp, lại bị Lê U dùng một câu ngăn miệng chó của hắn ta lại: “Đi thôi, trên đường đi chúng ta sẽ nói tiếp.
”
“Ồ.
”
Không hiểu vì sao Husky lại có hơi sợ hắn, im lặng thành thành thật thật lên đường.
Sau đó, hắn ta hắng hắng giọng, bắt đầu đọc to như bài ca tụng:
“Này! Ta hỏi ngươi! Nam tử đẹp trai nhất, tao nhã nhất, phong lưu phóng khoáng nhất thế gian này là…”
“…”
Sau một đoạn đường mười dặm toàn là mấy lời tâng bốc này, Nhiếp Chiêu quyết định sẽ xóa toàn bộ những thứ này khỏi trí nhớ của mình mãi mãi.
Thật ra Lưu Hà Quân đã giữ đúng lời hứa, ngay khi Husky vừa nịnh nọt xong, xung quanh lập tức có động tĩnh.
Chính giữa hoa viên là những bông hoa mẫu đơn rực rỡ đua nhau khoe sắc, trắng tựa bát ngọc, đỏ như ngọn lửa, còn màu hồng tím thì giống như màu tía của đám mây nơi cuối chân trời, lộng lẫy và đầy màu sắc.