Hắn tiến lại chiếc xe rồi mở cửa bước vào
-Xe chị đã được bỏ vào cóp xe rồi đừng lo- hắn nói rồi đóng cửa lại
-Ừ- tôi trả lời rồi nhìn hắn
Tôi...
.
.
hình ảnh đêm qua về hắn lại quay về trong trí óc của tôi.
.
.
.
.
.
người tôi run lên
-Chị sao vậy?-hắn hỏi
-à ko sao?- tôi nói rồi quay đi chỗ khác tránh ánh mắt của hắn
-Ko nói cũng ko sao.
.
.
.
,
hôm nay chị đẹp lắm- mỉm cười và nhìn tôi
-Ơ -ngơ ngác vì hắn- Ừ cám ơn em.
.
.
.
- tôi trả lời
Chiếc xe lại bắt đầu chạy, giờ thì tôi cũng chả quan tâm nó sẽ chạy đi đâu nữa
-Có chuyện gì sao?- hắn hỏi tôi
-Ừ.
.
.
.
.
-tôi trả lời, thật sự là tôi ko thể giấu hắn bất kì chuyện gì đc đó cũng chính là điều tôi khó hỉu
-Kể em nghe đi- hắn nói, giọng như ra lệnh
-Hôm qua chị đã nằm mơ,
.
.
.
.
.
giấc mơ của năm năm trước- tôi nói muốn hắn nói cái gì đó hay bộc lộ chút cảm xúc nhưng vẫn cứ dững dưng
-Rồi.
.
.
.
-hắn quay qua nhìn tôi
-Lần này chị đã thấy Duy quay lại.
.
.
.
.
.
Duy ở cạnh chị-tôi nói và lần này hắn thật sự quan tâm vào câu chuyện của tôi
-Chị có thấy em trong giấc mơ ko?- hắn lại hỏi
-Có, em đã kéo chị ra khỏi Duy.
.
.
.
nhưng- tôi nói người run lên, cảm giác về hắn và Duy làm tôi khó chịu
-Chị ko muốn ở bên em chị muốn ở cạnh Duy đúng ko?- hắn nói, tức giận.
.
.
.
.
mặt hắn đã đỏ lên hết
-Ko.
.
.
.
chị lúc nào cũng muốn ở bên em- tôi nhìn hắn với nhiều thứ suy nghĩ- Đừng quan tâm đó cũng chỉ là giấc mơ thôi.
.
.
.
-tôi nói cố làm nguôi cơn giận trong hắn
-Nếu ngày nào đó Duy quay về chị sẽ chọn ai?- hắn hỏi
-Duy sẽ ko bao giờ quay về- tôi nói, người nóng bừng lên
-Sao chị biết là anh ta ko quay về khi anh ta vẫn còn sống.
.
.
.
.
-Hắn quát lớn
-Sao? sao em biết là Duy vẫn còn sống?- tôi hỏi, đầu óc rối tung lên
-Vì chị chưa bao giờ nhắc đến đám ma của anh ta.
.
.
-hắn quay người đi chỗ khác ko nhìn tôi nữa
-Ừ thì Duy còn sống nhưng sẽ ko bao giờ về đây đc đâu- tôi trả lời từng câu từng chữ này cứ làm tôi nhói đau.
.
.
.
đáng lẽ tôi ko phải đau vì Duy nữa chứ
-Vậy chị vẫn còn mong anh ta trở về- hắn nói như hoàn toàn suy sụp
-Ko.
.
.
.
ko bao giờ, sao em lại nghĩ vậy.
.
.
- tôi khóc, lại khóc sao tôi yếu đối vậy.
.
.
.
-Em xin lỗi có lẽ em hơi nóng- hắn quay lại, kéo tôi vào người hắn hắn ôm chặt lấy tôi- em xin lỗi
-Ko phải lỗi của em mà là chị.
.
.
.
chị quá tham lam khi tình cảm của chị chưa phai mờ hình bóng của Duy thì chị lại dựa vào em, chị.
.
.
.
.
.
chị đã sai- tôi khóc cố ôm thật chặt hắn ko buôn
-Rồi chị cũng sẽ quên người con trái ấy thôi- hắn nói rồi vưốt nhẹ mái tóc của tôi
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xe dừng lại, lúc này trong tôi mới có suy nghĩ là mình đang đi đâu.
.
.
.
Cố lục lại cái bộ nhớ của mình thì mới biết xe hắn đang dừng trước nhà Duyên
-Chị đợi em một chút- hắn nói rồi bước ra khỏi xe.
.
.
.
"cái gì thế?"
Duyên từ trong nhà bước ra, nhìn cũng đủ biết là hắn và nhỏ đã bày ra chuyện gì đó.
.
.
.
.
.
Thấy hắn Duyên cười rồi quay về phía chiếc xe nhìn tôi
-Lên xe rồi tui sẽ hỏi chuyện hai người- tôi nói vọng ra từ trong xe
Duyên mỉm cười rồi chạy thật nhanh vào ngồi kế tôi.
.
.
.
-Chúng ta đi chơi thôi- Duyên nhìn tôi- woa!
! hôm nay nhìn bà đẹp lắm.
.
.
.
-Cám ơn, nhưng sao lại đi chơi- tôi hỏi
-Vì Vũ thiếu tui một chầu nên hôm nay trả- Duyên hí hửng nói khi hắn đã vào trong xe
-Vâng, em thiếu Duyên một chầu nên hôm nay phải trả.
.
.
.
- hắn trả lời
-Đi chơi mà ko nói tiếng nào luôn, hai người hay lắm- tôi nói
-Ơ.
.
. cho bà đi ké là may rồi còn đòi hỏi hả- Duyên nhìn tôi nói nhưng trêu ghẹo
-Vậy thui, hai ngưởi đi chơi vui tui về nha- tôi trả lời lại
-Chị định bỏ em một mình với chị ấy thiệt hả?- hắn nói
-Ơ.
.
.
uhm- tôi nhìn hắn trả lời
-Trời, em thà nhảy xưống sông tự tử trước còn hơn- Hắn nói rồi nhìn Duyên kiêu kích
-Ơ.
.
.
.
rồi sẽ biết tay với chị đây- Duyên trả lời trong khi tôi chỉ biết nhìn hai người mà cười
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chúng tôi đi công viên ăn ưống đủ thứ, chơi đủ trò nói chung là rất vui.
.
.
.
Hắn cười rất nhiều và cũng làm mọi cách để tôi cười hết sức
-Duyên đi chơi với tụi này ko- hắn hỏi DUyên khi chúng tôi đang ăn
-Là đi đâu?- Duyên hỏi
-Ra biển- hắn trả lời trông khi tôi nhìn hắn ngơ ngác
-Ừ đi chứ- Duyên trả lời trông rất vui
-Ra biển làm gì?- tôi quay qua hỏi hắn
-Thì đi ăn sinh nhật chị ko nhớ sao?- Hắn trả lời rồi quay qua nhìn Duyên- Duyên xin mẹ chị Thiên giúp luôn vì Vũ sợ mẹ Thiên ko cho đi chơi xa
-Àh tui hiểu rồi, đâu khi ko người ta mời mình đi chơi- Duyên nói rồi làm bộ ngây thơ- Mà thui đi chơi miễn phí là đi liền, mà đi mấy ngày?
-Cái gì, sáng chiều thui chứ mấy ngày- tôi nói
-Hai ngày, hai đêm- hắn trả lời
-Cái gì, chị còn phải lên trường.
.
.
.
.
-tôi nhìn hắn
-Ok, quyết định vậy đi- Duyên nói
-Nè chị còn học đó- tôi nói
-Bà nghỉ một bữa đi ko sao đâu- Duyên trả lời
-Nhưng mà.
.
.
.
-Tôi phải học chứ bài vở của trường y đâu ít để đi chơi
-Ko nói nhiều- Duyên nói rồi tiếp tục phần ăn dở dang của mình
Hai người hù nhau ăn hiếp mình.
.
.
.
Nhưng nhìn hắn và Duyên thân nhau thế tôi cũng vui lây
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Chị vào nhà đây- tôi nói khi xe dừng trước nhà với chiếc xe đạp đc dể trước cổng
-Ừ - hắn cười và nói
Đi một quãng tôi mới sực nhớ.
.
.
quay lại chạy vế phía chiếc xe
-Có chuyện gì vậy?- hắn hỏi
-mẹ muốn gặp em- tôi nói
-Sao lại gặp em?- hắn tỏ ra nghi ngờ
-KO hẳn là gặp em mà là bạn trai chị, giờ hỉu chưa- nói xong tôi bỏ chạy vào nhà còn hắn ư chắc là cũng đang mỉm cười
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Con vừa nói chuyện với ai thế?- mẹ hỏi trong khi tôi đang cất xe
-Rồi mẹ sẽ biết thôi!
!
!
!
!
- tôi rồi tôi bỏ lên phòng
Hôm nay rất vui.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Á.
.
.
.
aaaaaaaaaaaaaaa.
.
.
.
- tôi bật dậy trên giường, mồ hôi đầy ngày.
.
.
.
Một tuần rồi mà tôi vẫn cứ mơ về giấc mơ khủng khiếp ấy.
.
.
.
.
.
trời vẫn còn tối, mới một giờ à.
Lê bước khỏi phòng cố tìm lấy một ly nước để ưồng.
.
.
.
.
Ngồi ở nhà bếp nhưng tôi ko thể ngăn những dòng suy nghĩ "Tại sao cứ mơ về nó?" tôi thật sự mệt mỏi
-Sao con dậy sớm vậy?- mẹ hỏi làm tôi giật bắn người
-KO có gì đâu mẹ.
.
.
-tôi trả lời
-Hay là con nôn đi chơi- mẹ nói tôi mới nhớ là sáng nay tôi sẽ ra biển cùng hắn và Duyên
-Đâu có đâu?-tôi nói
-Đi chơi sẽ rất vui, con sẽ thấy cưộc đời này rất đẹp- mẹ nói rồi ôm tôi
-Con biết rồi, thui mẹ đi ngủ đi.
.
.
-Ừ.
.
.
.
- mẹ vào phòng để tôi ngồi đó
KO biết lần đi này sẽ ra sao chắc là vui mặc dù vậy tôi vẫn thấy có gì đó ko ổn