Xe dừng trước nhà...
.
.
Tôi chào mẹ rồi đi
-Mẹ ơi con đi nha!
!
!
! con sẽ về sớm- tôi nói rồi hôn chào mẹ
-Đi chơi nhớ cẩn thận đó- mẹ nói rồi tạm biệt tôi
Ra cổng.
.
.
.
tôi thấy Duyên trong xe chắc là đã qua nhà Duyên trước. Hắn mở cửa bước ra
-Lên xe đi! để em xách đồ cho- Vừa nói hắn vứa lấy giỏ đồ của tôi và bỏ trong cốp xe.
.
.
.
Lúc ấy tôi cũng lên xe ngồi cạnh Duyên
-Bà sao vậy?-Duyên trông như mất hồn ấy
-Ko có gì- Duyên nói rồi quay chỗ khác
Đợi hắn vào xe tôi quay qua hỏi hắn
-Có chuyện gì vậy?-tôi hỏi
-Em ko biết, hỏi chỉ chỉ ko nói.
.
.
- hắn trả lời gương mặt cũng đầy lo lắng
Tôi cũng chả biết nói gì thế là im lưôn ko hỏi nữa.
.
.
Nhưng đi đc một quãng thì Duyên bắt đầu lên tiếng
-Thiên.
.
.
.
tôi có cảm giác ko may mắn hay tụi mình về đi- Duyên nói gương mặt thất thần
-Bà sao vậy? sao mà ko may mắn- Duyên là người rất thích đi chơi lần nào đi đâu cũng rất vui nhưng sao nay lại.
.
.
.
-Chị đã leo lên xe là đc đổi ý đâu- hắn nói- nhưng sao lại ko may mắn?
-Hôm qua tui đã nằm mơ, một giấc mơ khủng khiếp Thiên àh- Duyên nói
-Ừ chắc bà ko thường nằm mơ nên mới thấy vậy chứ tôi là quen rồi.
.
.
.
. hôm qua tôi cũng nằm mơ- tôi nói thật sự trong lòng tôi cũng lo lắng
-Chắc vậy.
.
.
- Duyên trả lời
-Thui hai người vui lên chút đi nhìn là hết thấy chán đời quá- Hắn nói rồi mỉm cười- Hai người đã lớn tưổi hơn em rồi muốn già thêm ư?
-Nè, ai nói em chị già thế- tôi cãi lại
-Này cậu bé cậu phải có vinh dự lắm mới đc đi chung với hai tụi này nghe chưa-Duyên nói lại
Nhờ hắn mà cả ba có một trẫn cười nức nẻ.
.
.
.
.
nói chung là quên hết chuyện ko vui
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hắn dẫn chúng tôi đến khách sạn để đồ rồi mới ra biển
-Đây là khách sạn của nhà em nên chị khỏi lo tốn tiền- hắn nói rồi dẫn chúng tôi lên phòng
Hắn lựa ba phòng gần nhau.
.
.
.
phòng nào cũng to và đẹp cả
-Woaaaaaaa!
!
!
!
! đẹp thiệt- tôi nói khi bước vào phòng
-Là nơi chị ngủ mà phải đẹp chứ- hắn nói
-Ơ Duyên đâu?- tôi hỏi
-Chị ấy chạy qua phòng mình rồi.
.
.
.
ko chờ đc- hắn trả lời rồi tiến lại gần tôi
-Để em cho chị xem cái này- hắn nói rồi kéo tôi về phía cửa sổ
Hắn mở tấm rèm cửa ra.
.
.
.
.
Cảnh vật thật đẹp hiện ra trước mắt tôi.
.
.
.
.
.
Đó là dãy biển xanh ngắt với bãi cát trắng trãi dài.
-Đẹp ko?- hắn hỏi- nó sẽ giúp chị thư giãn nhiều đó
- Ừ, cám ơn em- tôi trả lời rồi mỉm cười
Ko gian thật yên bình rồi hắn em lấy tôi từ sau lưng thật nhẹ nhàng tay hắn luồn qua eo
-Ước gì lúc nào cũng ở cạnh chị như thế này- hắn nói
-Ừ ước gì vậy.
.
.
- tôi nói