Tinh không mênh mông không biết đâu là điểm cuối, mỗi sinh mệnh chỉ là một tồn tại nhỏ bé trong vạn vạn tồn tại Nhưng trong những sinh mệnh đó vẫn luôn có những cá thể vẫn luôn ngược dòng để trưởng thành và khám phá sự huyền bí của sinh mệnh.
Tại một nơi xa xôi nào đó trong vô biên vô hạn vũ trụ nơi được gọi là địa cầu,
Trên giường bệnh có một người thanh niên đang hô hấp gấp rút, bên cạnh đầy rẫy những tiếng nói chuyện của bác sĩ, tiếng tít tít yếu dần của những dụng cụ y tế.
Trái với sự gấp rút bên cạnh, người thanh niên vẫn đang thất thần nhìn trần nhà trắng xóa, trên miệng anh ta vẫn luôn treo 1 nụ cười nhàn nhạt Nụ cười ấy có tự giễu, có cô đơn và còn có thỏa mãn.
Anh ấy tên Ngô Quốc Việt, cuộc đời anh ấy vẫn luôn gắn bó với nghề bác sĩ, không biết cứu được bao nhiêu người nhưng ông trời trêu ngươi,
lại để hắn giờ đã trở thành bệnh nhân hấp hối nằm trên dường bệnh vì ung thư bước vào giai đoạn cuối.
Với cái chết hắn vẫn thản nhiên đối mặt, điều duy nhất để cho hắn tiếc nuối nhất cuộc đời là không tìm ra nguồn gốc, nơi mà hắn được sinh ra .
“ Haiiiiiiiz…” ngẫm lại nhân sinh tẻ nhạt của mình từng trải, Quốc Việt lại thở dài.
Sau tiếng thở dài thăm thẳm đó, trần nhà trong mắt anh ấy dần mờ đi, xung quanh tiếng huyên náo như lâm vào yên tĩnh, những đường chạy của chiếc máy bên cạnh dần dần thẳng tắp, Quốc Việt từ từ khép mí mắt lại Trên khuôn mặt anh tuấn ấy bây giờ chỉ còn lưu lại một giọt nước mắt, giọt nước mắt của sự giải thoát.
…
Đêm về khuya, bầu trời lại một lần lâm vào trong bóng tối, trên hoang nguyên chẳng hề yên tĩnh như vẻ bề ngoài, từng đôi mắt như ẩn như hiện sau những bụi rậm, sâu trong hoang nguyên tiếng thú đua nhau rít gào nếu nghe kĩ ta còn có thể nghe được từng tiếng đánh nhau và tiếng tru lên thê lương của bầy dã thú.
Tại một nơi nào đó của hoang nguyên , trong túp lều nhỏ, trên một chiếc giường bằng đá có một thiếu niên khoảng 14-15 tuổi, thân đang nằm trên dường,
hai mắt nhắm nghiền, hắn thân hình gầy gò sắc mặt trắng xám, bên má trái có một cái bớt màu đỏ hình một đóa bỉ ngạn vô cùng hút mắt, vết bớt ấy không những không mất đi nét đẹp của nó mà còn kết hợp hoàn mỹ với khuôn mặt tuấn tú của thanh niên tạo nên một nét yêu dị vô cùng cuốn hút người nhìn.
Bên cạnh đứng một mỹ phụ vô cùng thần sắc vô cùng lo lắng nhìn về phía thiếu niên mỹ phụ vóc người đẩy đà, kiều đồn vẩy lên, trước ngực sung mãn, tuy đã quấn quanh một kiện da thú nhưng bên ngoài nhìn vào vẫn có thể nhìn thấy khe sâu như có như không để người ta suy nghĩ miên man,
nàng sở hữu đôi mắt như thu thủy trong đôi mắt ấy nhìn về phía thiếu niên không che dấu được sự cưng chiều và lo lắng.
Bỗng dưng thân ảnh ấy mở mắt, hắn đang mơ mơ hồ hồ nhìn lên trần nhà phát hiện trần nhà toàn là gỗ chạm khắc mà thành, xung quanh hắn nằm treo đầy những khúc xương thú đủ loại hình thù kì quái, đang không biết chuyện gì xảy ra thì bên tai hắn có một âm thanh tràn đầy từ tính và mềm mại vang lên:
“ Việt nhi, con tỉnh rồi à? lần sau con đừng có làm cho nương lo lắng như vậy nữa, nếu mà con có việc gì chắc nương không còn muốn sống nữa mất”
Nghe thấy cái âm thanh xa lạ Quốc Việt hắn có chút mộng, ‘ta đang ở đâu thế này, người bên cạnh là ai?’
Lần cuối cùng hắn nhớ là mình đang còn hấp hối ở trong bệnh viện rồi ý thức hắn từ từ rơi vào hắc ám sau đó hắn thấy một đoàn ánh sáng và hắn còn nghe vài tiếng thì thào nhỏ nhẹ vào tai hắn và làm cho linh hồn hắn cảm giác tràn đầy ấm áp cùng được yêu thương, khi hắn mở mắt thì lại ở vào nơi xa lạ này.
Đột nhiên như ý thức được điều gì Quốc Việt trừng lớn hai mắt, hắn nhớ những quyển sách tiểu thuyết ở địa cầu từng đọc, một nơi xa lạ, một hoàn cảnh xa lạ, hắn tự nói với mình một ý nghĩ điên rồ ngay cảbản thân mình cũng không thể tin “ ta có thể đã xuyên không rồi”.
Nghĩ tới ý tưởng điên rồ vừa rồi hắn kích động xuýt nữa hét ầm lên nói cho cả thế giới biết Quốc Việt ta đã trở lại, hơi lấy lại bình tĩnh Quốc Việt hơi có chút sợ sệt, hắn sợ đây chỉ là giấc mơ, để cho chắc ăn quyết định: “Ba” một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên kêu thảm, Quốc Việt giờ mới tin mình là thực sự xuyên không.
Mà đứng bên Quốc Việt, mỹ phụ thấy thiếu niên trên giường không có trả lời mà sắc mặt một lúc ngây ngô cười một hồi tái xanh một hồi như đang suy tư điều gì đó, đầy rẫy biểu cảm liên tục hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên, thêm vào hành động tự tát tai mình của Quốc Việt làm cho hai người hoa rung thất sắc, vội vàng chạy tới vấn đạo:
“ Việt nhi, con không có sao chớ, đừng làm nương sợ.
”
Đang trong lúc suy tư, nghe thấy tiếng nói đầy lo lắng của mỹ phụ, không biết vì sao Quốc Việt tự dưng cảm giác được một sự ấm áp mà trước nay chưa từng có , hắn có chút thất thần một số kí ức có chút lạ lẫm mà gần gũi xuất hiện trong đầu.
Thì ra hắn đúng là đã xuyên việt, không biết trùng hợp hay gì mà thân thể này cũng có trùng tên với kiếp trước Ngô Quốc Việt, mà bên cạnh mỹ phụ là mẫu thân hắn nói chính xác hơn là mẹ nuôi của Quốc Việt.
Từ nhỏ Quốc Việt được mẫu thân nhặt trong hoang mạc đem nuôi lớn lên đến bây giờ tuy nhiên trong tiềm thức hắn chưa bao giờ xem mỹ phụ trước mắt là mẹ nuôi, ‘Đúng là cùng chung một số phận a, ta cũng giống ngươi từ nhỏ mồ côi mà có lẽ ngươi hạnh phúc hơn ta vì đã tìm được gia đình chân chính thuộc về bản thân còn ta thì không’ Quốc Việt có chút than thở nói.
Mẫu thân của hắn tên Tần Bích Nguyệt nàng từng được công nhận là một trong những mỹ nữ có dung mạo xuất sắc nhất vùng hoang nguyên này đến nỗi từ khi cha hắn mất đã từng có vài bộ lạc khởi xướng chiến tranh vì giành giật nàng, cũng may đại tế ti rất yêu thương hai mẹ con nàng nếu không hắn cũng không còn cơ hội mà trùng sinh ở nơi đây.
Theo Quốc Việt biết nơi hắn sống là một mảnh hoang nguyên tên Cát Hà, nơi đây cuộc sống rất khắc nghiệt, dã thú sinh sống khắp nơi thậm chí có nhiều dã thú kế thừa huyết mạch hung thú thượng cổ.
Vậy nên người dân ở đây sẽ sống thành các bộ lạc để chống lại và săn giết các loại dã thú để cung cấp thức ăn cho toàn tộc.
“Việt Nhi, Việt Nhi…”
Trong khi Quốc Việt đang suy tư lại bị tiếng gọi đầy lo lắng của mẫu thân làm cho tỉnh lại , hắn quay đầu nhìn vị mẫu thân vô cùng xinh đẹp trước mắt, lại nhớ cuộc sống mồ côi kiếp trước làm cho cái mũi của mình có chút chua chua, hắn đã từng rất mong có được một gia đình nhưng đáng tiếc kiếp trước cho dù có cố gắng tìm như thế nào Quốc Việt cũng không tìm thấy mẫu thân của mình, hắn trong lòng thầm hạ quyết tâm: nếu cuộc đời cho hắn được làm lại thì bản thân chắc chắn sẽ quý trọng moi thứ trên đời này, nhất là mẫu thân của hắn.
Quốc Việt nén xúc động, cố gắng nặn ra một nụ cười mình cho là anh tuấn nhất, hắn ngồi dậy ôm chầm người đứng trước mắt:
“Mẫu thân, con không sao, Việt nhi có lỗi với người, làm người lo lắng”
Trong giọng nói của hắn tràn đầy nghẹn ngào, không biết tại sao Quốc Việt trong mắt lại xuất hiện vài giọt lệ quang, thứ mà hắn đã không nhớ lần cuối cùng xuất hiện là khi nào.
“Ngoan, ngoan, nương sẽ không trách ngươi” Tần Bích Nguyệt thấy đứa con trai mình yêu quý nhất khóc nàng đành phải ôm hắn vào trong ngực mình,
yêu thương dỗ dành như dỗ dành một hài tử mới lớn.
Ôm nhau một hồi Quốc Việt bỗng nhiên động động cái mũi, hắn nghe được mùi thơm dìu dịu như một đóa hoa lan tràn đầy chóp mũi mình, hắn như nghĩ tới điều gì vừa nhìn lại trước mặt mình là hai ngọn núi khổng lồ nếu nhìn xuống thì có thể nhìn thấy một thung lũng sâu hun hút mà mùi thơm bắt nguồn từ hai ngọn tô phong đó, hắn lại vô thức ủi ủi làm cho bầu sữa của mẫu thân trập trùng từng làn sóng gợn sóng gợn đầy co dãn.
Một bên, mẫu thân chỉ là nhìn đứa nhỏ nghịch ngợm trong ngực chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng vô cùng yêu thương thiếu niên trước mắt.