Thăng Thiên Chi Lộ

Thăng Thiên Chi Lộ

Cập nhật: 24/06/2024
Tác giả: Chicken
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 73
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Truyện Sắc
     
     

Đang đắm say trong ôn nhu hương Quốc Việt vô thức ngẩng đầu lên thì thấy mẫu thân đang cười cười nhìn mình nhưu đang muốn nói ‘ Tiểu tử trong đầu ngươi nghĩ gì ta làm sao không biết’, hắn có chút chột dạ chỉ có thể lưu luyến tách rời cặp nãi tử.

“ Khanh khách” Thấy vẻ mặt đau khổ đó của Quốc Việt Tần Bích Nguyệt cười đến cánh hoa run rẩy, tiếng cười lảnh lót như chuông bạc, trải qua chuyện lần này bầu không khí trong căn phòng giảm đi không khí nặng nề, trở nên có sức sống hơn phần nào.

“Việt Nhi, sau này đừng có ra ngoài chạy lung tung, con không thể tu luyện nên bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, cũng may nếu không có đại tế ti phát hiện kịp thời thì nương sau này phải làm sao mà sống nổi đây”

Thực ra Quốc Việt đời này chưa từng rời khỏi bộ lạc vì hắn là một người không có linh căn nên không thể tu luyện, mắt thấy những đứa trẻ trong bộ lạc có thể cùng nhau ra ngoài với các thúc thúc săn thú khiến hắn vô cùng mơ ước và cũng vì thiên tính tò mò nên một mình trốn ra ngoài nhìn phong cảnh bị dã thú truy sát cũng may có đại tế ti kịp thời tới cứu nhưng cuối cùng cũng không qua khỏi nên Quốc Việt mới có cơ hội trọng sinh vào trong cơ thể này.

Hắn cũng không biết nên may mắn hay là nên thương tâm cho số phận của thân xác này, ở một cái thế giới thực lực vi tôn ông trời trêu người tiên thiên không sở hữa linh căn cũng không khác gì ở địa cầu sinh ra đã mất ngũ giác, ‘Thành cũng là số phận mà bại cũng là số phận a’ Quốc Việt chỉ biết lắc đầu thở dài.

Hắn nhìn mỹ phụ đang cố kìm nén lệ quang trước mắt cảm động nói:

“Nương, người đừng lo lắng, sau này con hứa sẽ bảo vệ người”

Tuy Quốc Việt không có linh căn nhưng hắn tự tin nếu có thể thần kì trọng sinh ở thế giới này thì cũng có thể có cách giúp bản thân bước vào con đường tu luyện.

“Đứa nhỏ ngốc, chỉ cần ngươi không gặp nguy hiểm sống hạnh phúc là nương an tâm lắm rồi”

“Sau này nương sẽ cố gắng tìm kiếm linh căn quả để ngươi có thể tu luyện”

Tuy là nói vậy nhưng Tần Bích Nguyệt biết cơ hội tìm linh căn quả là gần như bằng không, đừng nói là khắp hoang nguyên này cho dù đi ra bên ngoài tìm kiếm cũng như nhau, nếu dễ tìm kiếm như vậy thì linh căn quả cũng không gọi là thiên địa kì vật.

Nàng bấy lâu nay đã từng rất nhiều lần bí mật vào sâu trong hoang nguyên tìm kiếm kì vật để nhi tử của mình có thể tu luyện nhưng chỉ tốn công vô ích cùng nguy hiểm thậm chí còn có lần nàng xuýt mất mạng làm thức ăn cho hung thú.

Quốc Việt cũng biết đấy là mẫu thân đang an ủi mình, nào có chuyện dễ dàng tìm được cách khôi phục linh căn như vậy, mấy năm nay người cực khổ một mình nuôi con lớn lên luôn tạo mọi điều kiện tốt nhất cho hài tử phát triển, hắn biết mẫu thân mấy năm nay ở trong bộ lạc cũng không thoải mái gì, người ta nói hồng nhan họa thủy, từ khi phụ thân tiện nghi mất thì mẫu thân luôn bị nhòm ngó sắc đẹp từ trong và ngoài bộ lạc, nếu không có đại tế ti che chở thì hai mẹ con hắn cũng chưa biết về đâu.

Có điều để an lòng mẫu thân hắn cũng chỉ có thể gật gật đầu cười ngây ngô nói:

“Cảm ơn người, mẫu thân”

Ùng ục…ùng ục…

Trong lúc hai người đang nói chuyện say xưa bỗng nhiên có tiếng kêu lạ vang lên trong lều trại, tiếp theo là tiếng thứ hai thứ ba, ban đầu còn chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng hồi lâu ánh mắt hai người cùng tập trung lên một nơi chính là chiếc bụng Quốc Việt, điều này làm cho người có da mặt khá dày như hắn cũng đỏ mặt ngượng ngịu gãi gãi đầu ấp a ấp úng nói:

“Nương, con… con hơi đói”

“Khanh khách”

Bên kia Tần Bích Nguyệt thấy thế cười đến nhánh hoa run rẩy, bộ ngược phập phồng co dãn như được tạo ra từ tinh hoa thiên địa, hùng vĩ mà hoành tráng, nhìn vào làm người ta hít thở không thông, hồi lâu sau tiếng cười mới dừng lại nói:

“Tiểu tử ngốc, sao không nói cho nương sớm, ngươi hôn mê nhiều ngày như vậy còn cái gì trang”

“Ngươi gắng nghỉ ngơi, để nương chuẩn bị vài món ngon”

Cũng không đợi Quốc Việt phản ứng, hương thơm như hoa lan dưới u cốc đập vào mũi khiến người ta mơ màng, một đôi môi ướt át mà mềm mại không biết lúc nào đã in lên trán, khi hồi thần lại, mẫu thân chỉ đã để lại cho hắn một cái bóng lưng đầy mỹ cảm, vãi che khép lại căn lều lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Ngắm nhìn xung quanh, căn lều cũng khá đơn sơ nó có lẽ được làm từ da thú nhưng khá chắc chắn, xung quanh treo đầy các bộ xương thú đầy đủ hình loại nếu hơi dụng tâm cảm nhận thì cũng có thể nhận ra những khí tức túc sát và đầy hoang dã còn sót lại trên đó, ngoài những bộ xương thú ra thì bên trong còn để một cái bàn ghế, gường đá và một tấm gương bằng xương, có lẽ là một loại thú đặc thù nào đó chế tạo thành.

Quốc Việt đứng dậy gian nan ngồi dậy bước đi từng bước rời khỏi giường, đứng trước tấm gương không biết làm bằng vật liệu gì , ngắm lui ngắm tới, làm Quốc Việt thật bất khả tư nghị là khuôn mặt mình có 7 đến 8 phần giống với kiếp trước, lúc ở địa cầu hắn cũng là một soái ca đầy những người theo đuổi đấy, điều làm cho Quốc Việt càng bất ngờ hơn là trên mặt hắn có một vết bớt hình hoa bỉ ngạn đỏ tươi thê mỹ như được chạm khắc tinh tế và tỉ mỉ , vết bớt không những không làm mất đi vẻ đẹp của hắn mà ngược lại nó còn hài hòa một cách lạ thường như đóa hoa sinh ra là vì chuẩn bị cho khuôn mặt này, Quốc Việt bây giờ trong gương mang một ít ngây ngô của thiếu niên 15, một ít phong thần tuấn lãng của vẻ đẹp kiếp trước và sự tà mị đầy thần bí của đóa hoa màu máu mang lại, càng nhìn Quốc Việt càng thích, hắn xuýt chút nữa yêu luôn chính bản thân mình trong gương, cũng may lý trí nói cho hắn biết nếu hắn làm việc ngu xuẩn như vậy thì đời này thanh danh hắn xem như xong.

…9,

8,

7,

6,

5,

4,

3,

2,

1,

0… [KENG] chuyển đổi hoàn tất, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhận chủ Thăng Thiên Hệ Thống. Mời kí chủ hãy trải nghiệm và sử dụng hệ thống.

Đang suy nghĩ xuất thần bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một âm thanh xa lạ, khô khốc khong có một chút tình cảm vang lên, Quốc Việt bị hù xuýt chút nhảy dựng lên, Quốc việt ngó trái, ngó phải kêu gào:

“ai, ai, ra đây cho ta, tiểu gia đây không có sợ ma đâu, ngon thì ra đây…”

Quốc Việt kêu gào kêu gào thấy không có ai đáp lại liền như bị mèo dẫm đuôi, tức đến dậm chân.

“Khanh khách…” Bỗng nhiên một tiếng cười như chuông bạc quanh quẫn quanh đầu Quốc Việt, Sau tiếng cười một thân ảnh như u linh từ từ xuất hiện trước mặt, Quốc Việt bị dọa đến hồn phi phách tán, Không có chú ý đến thương thế nhanh chân chạy tới sau tấm chắn phòng.

Sau khi không thấy tiếng động Quốc Việt mới từ từ ló đầu ra, thấy không có ai hắn mới vuốt vuốt lồng ngực rồi lầu bầu:

“Hù chết lão tử, nơi này cũng không an toàn nổi, ban ngày ban mặt yêu ma quỷ quái chạy đầy đường”

“Haizz, thật đúng là thế giới tu tiên, ở trong phòng cũng đầy nguy hiểm, sau này ra ngoài phải cẩn thận chút”

Đang lo nghĩ về tương lai đầy cực khổ sau này, thì Quốc Việt thấy có ai đó quàng tay lên hai vai của mình, Hắn phất phất tay nói:

“Đi đi, Không thấy tiểu gia đang bận sao”

“Không đúng, tay ai thế này…” bỗng nhiên nghĩ đến cái gì Quốc Việt lông tơ toàn thân dựng đứng, xuýt chút chửi ầm lên, ta trêu ai ghẹo ai, sao chuyện xui xẻo gì cũng đập lên đầu ta thế này, Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im.

Bàn tay trắng muốt kia lại không thành thật lại từ từ khoác lên cổ Quốc Việt kèm theo âm thanh êm tai xuýt chút nữa hút hồn Quốc Việt đi:

“ Tiểu đệ đệ, sao lại trốn tỷ tỷ vậy, tỷ tỷ đáng sợ như vậy sao. Khanh khách…”