Lại nói, Hạ Xuân Diệu mang theo danh hiệu" cầm thú chưa thoả mãn" lăn xuống cầu thang khách sạn, xách theo chiếc quần không có dây lưng quần, trực tiếp xông vào cửa hàng bán đồ giả và kém chất lượng kia, đang muốn đem toàn bộ khiếu nại phát tiết ra ngoài, đã thấy bà chủ đi trước một bước túm lấy tay nàng liên tục xin lỗi, nói là, chính nàng ấy quên, gói xuân dược kia lần trước cùng tướng công mình dùng thử hết sạch rồi, không phải muốn đem thuốc hại người dùng ra * mồ hôi * của Mông Cổ đút cho nàng. . .
Khóe miệng nàng co giật một hồi, khóc không ra nước mắt nhìn thoáng qua nụ cười của bà chủ chỉ có thể cúi đầu, coi như chuyên nghiệp cũng không cần kính thành như vậy chứ, lấy tướng công chính mình để thử xuân dược? So với nàng còn ngoan độc hơn. . . Bọn họ là thử đến rất thoải mái a, nhưng đáng thương cho nàng cùng Bát Gia a, bị mê hoặc đến mức buộc phải đi theo thanh thuần lộ tuyến a. . .
"Lần này sẽ không sai a, hàng của ta mới đến, cô có muốn thử một chút hay không?" Bà chủ đưa gói thuốc trong tay nhoáng một cái ở trước mắt nàng. . .
Nàng mang theo chiếc quần không có dây lưng quần, sợ hãi đến mức run lên, lắc đầu liên tục:" không muốn không muốn không muốn. . . Cô giữ lại tự mình dùng đi. . .
" A Men. . . Còn may nàng gặp may mắn, cầm chỉ là thuốc ra * mồ hôi *, vạn nhất lần này nếu như là thuốc diệt chuột, vậy bọn nàng không phải là muốn cưỡi hạc về Tây Thiên sao. . .
Thuốc, nàng tuyệt đối sẽ không muốn nữa, nhưng là cũng không thể để tiện nghi cho bà chủ, nàng vừa ngước mắt lên, chỉ vào món lần trước trên quầy nàng nhìn trúng, nhưng là xét thấy ngân lượng có hạn, không thể chiếm thành cái yếm nhỏ của mình, so với món kia nàng chuẩn bị mua cho Xuân Đào càng 18+ hơn một chút:" Cô phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta!
"
Hài lòng móc ra "phí tổn thất tinh thần" của nàng, nàng làm ra tổng kết sâu sắc, xuân dược, loại vật này, là con dao hai lưỡi, cái gọi là thành thì là xuân dược, bại thì cũng là bại dược, chính là đạo lý như thế, thuốc vừa uống xuống dưới làm loạn chuyện chăn gối không được thì cũng thôi đi, làm không tốt còn có thể có nguy cơ miệng sùi bọt mép, chết oan chết uổng, còn không bằng mặc hai cái yếm nhỏ mát mẻ lại có hiệu quả, quả nhiên, thể xác mới là vương đạo a!
Kết quả, cái yếm nhỏ mát mẻ của nàng còn không kịp xuất sắc móc ra dùng, Hoàng A Mã nhà hắn lại lấy" Hoàng đế chi tâm, độ nhi tử chi bụng" bắt hắn chộp tới làm bạn giá, lấy danh" nghỉ mát", dùng công khoản để ăn uống công khai, trước khi đi, nàng dùng cái đầu tràn đầy " nhi nữ tư tình" của mình tại trên ngực hắn" đọc đủ thứ thi thư" dùng sức chui một vòng, triệt để thỏa mãn mình một chút, sau đó theo thói quen tựa như lúc mấy năm trước hắn đi nghỉ mát, chuẩn bị rời đi, giao phó mấy câu, nàng đã dặn dò, đơn giản chỉ là lúc ngủ không muốn bị người khác rình trộm, chăn mền phải đắp kín, cửa sổ phải đóng chặt, không được cùng người lạ nói lung tung, không được bị sắc lang nhìn trúng, không được nhặt đồ trên đất ăn. . .
Hắn nhìn xem nàng tự tiện đem ngăn cách ở giữa cho xóa bỏ, nhảy qua rất nhiều hỗn loạn, tự mình nối liền đoạn thời gian mà mình muốn, rủ tầm mắt xuống, mặc cho nàng không quá đứng đắn ở trên mặt mình ăn đậu hũ một chút, quay người lại, chuẩn bị rời đi. . .
Hắn đưa tay níu lại nàng, nhìn xem vẻ mặt kia của nàng" xem đi, ta liền biết huynh không nỡ bỏ lại ta mà", câu lên một nụ cười không sâu không nông, yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, miệng hỏi vấn đề không nên là hắn hỏi:"Khi nào nàng trở về?"
Vẻ mặt đắc ý dương dương của nàng bị hắn không chút nào né tránh hỏi thăm cho đứt đoạn, vai không nhún nổi, lông mày cũng nâng không nổi, làm nửa ngày, ném ra một câu:" Huynh nhầm đối tượng rồi, là huynh phải ra ngoài a. . .
"
Hắn im lặng một hồi, không để ý tới nàng lải nhải, lại hỏi:"Khi nào nàng trở về.
"
". . .
" A Men. . . Vì sao nàng lại nghe ra mùi uy hiếp a, làm sao một khi thảo luận đến vấn đề này liền biến thành hình thức A Ca kia, đem hắn một khắc trước còn mặc cho nàng ăn đậu hũ, cũng không oán giận trả lại đi!
Hắn mấp máy môi, nhìn xem sự trầm mặc của nàng, cũng không còn muốn câu trả lời, nới lỏng tay nàng ra, mặc cho nàng vuột khỏi đầu ngón tay. . .
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy hắn cố ý đem ánh mắt dời đi nơi khác, xong rồi, không biết, hắn lần này lại muốn ồn ào không được tự nhiên tới khi nào, nàng đang tìm kiếm trong đầu từ ngữ chuyên môn dùng để lừa gạt thiếu nam ngây thơ thuần tình, chuẩn bị trước tiên qua ải trước mắt này rồi lại nói, lại nghe thấy hắn nhẹ nhàng giơ lên một tiếng hừ lạnh nửa lạnh nửa nóng, chợt cúi người xuống, giữ chặt sau gáy nàng, áp cổ họng vào bên tai nàng:" . . . Không trở lại? Vậy nàng cứ đợi nhảy mũi tới chết đi!
"
". . . huynh không phải chứ?" Nàng cẩn thận từng li từng tí liếc xéo hắn một chút, oan oan tương báo tới khi nào nữa nha, cứ như này, hai người hắt xì tới, hắt xì đi, không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đều bị động kinh nữa nha, thay phương pháp tán tỉnh khác có được hay không? Phương pháp này thật sự rất tổn thương thân thể a. . .
Hắn nhún vai, nhíu mày, hiển nhiên đối với thủ đoạn trả thù của mình biểu thị hài lòng, không chút nào để ý tới sự kháng nghị của nàng, đang chuẩn bị rời đi, mới đi được hai bước, nhưng lại nhớ tới có chút chính sách cần nghiêm túc dặn dò một chút, xoay người lại, nhìn xem nàng đứng trên bậc thang phủ Cửu đệ, không rõ hắn vì sao lại quay người lại, chớp mắt nhìn chính mình. . .
". . . Lúc ta không có ở đây. . .
"
"Hả?"
". . . Lúc ta không có ở đây, nàng với cái gì cơm trứng chiên, bánh bao, hồng hạnh đều tránh xa một chút cho ta! Hửm?"
". . . Huynh đây là có ý gì?"
"Không có gì, cũng chỉ là không tin định lực của nàng mà thôi.
"
"Huynh huynh huynh. . .
"
Hắn nhếch môi, không để ý tới vẻ mặt tức hổn hển, khí cấp công tâm của nàng, trực tiếp xoay người, nghe từ sau lưng truyền đến từng trận âm thanh gào to, nhấn mạnh nàng là thanh thuần, vô tội, một lòng, kiên định, hắn nghe từ trong miệng nàng nhảy ra, chính là liều mạng không trở lại trên người nàng mà, thanh thuần đến mức mua nhầm xuân dược, vô tội đến mức xé rách quần áo của hắn, một lòng đến mức đem hắn cho nhận lầm thành người khác, kiên định cùng người khác đi ăn cơm trứng chiên, nhìn xem nhìn xem, sự thực tàn khốc, hắn đã nói, nàng căn bản không có giá trị đáng để người khác tin cậy nào cả, hừ. . .
Nhận lấy sự khinh bỉ của bạn trai cũ đối với trình độ một lòng của mình, Hạ Xuân Diệu nghiêm trọng khó chịu, mặc dù bị bức bách do chứng cứ không đủ, đơn kháng án bị bác bỏ, nhưng là để chứng minh sự thật, nàng vẫn là rất có tiền đồ phát triển, đặt ra cho mình chính sách " thấp điệu (* khiêm tốn) làm người, cao điệu làm việc", tận lực rời xa hết thảy mọi chỗ có khả năng bốc lên hồng hạnh cùng hoa đào, ngay cả nhiều lần đi trên đường, gặp phải Trương Ngũ vĩnh viễn trong thời kỳ thất tình chào hỏi với mình, nàng đều lấy cớ " không nên quấy rầy ta lập đền thờ trinh tiết " làm lý do không thèm đếm xỉa đến, còn có con chó tóc quăn kia của tiểu lão bà Cửu Gia, theo lời đồn đại và xác minh, là đực, trực tiếp đá bay. . .
Nàng chính hài lòng mình đem đem bím tóc nhỏ trước kia đều xử lý chỉnh tề sạch sẽ, không tiếp tục để cho hắn bắt được nữa, bên kia hắn lại bị Hoàng A Mã hắn triệt để buộc vào dây lưng quần bên người, khó khăn lắm công khoản ăn uống mới xong, trở về Bắc Kinh, ghế còn chưa có ngồi vững, Hoàng A Mã không an phận nhà hắn lại vung tay lên, mang theo con trai mình trùng trùng điệp điệp bò lên Ngũ Đài Sơn, làm công khoản du lịch, công khoản du lịch hoàn tất xong, lại tiếp tục công khoản ăn uống đi nghỉ mát. . . Nàng liền không hiểu, Khang Hi Đại Nhân vì sao không thể an phận thủ thường ở trong hoàng cung hoa lệ của mình, để con của ông ấy thật tốt đàm luận yêu đương chứ. . . Thật muốn làm tiểu nhân đâṁ thủng ông ta mà. . .
Năm Khang Hi thứ năm mươi, ngày nào đó tháng hai, bởi vì những năm này trôi qua lung tung ngổn ngang, không phải người khác không có ở đây, chỉ là bọn họ đang náo loạn không được tự nhiên, đã rất lâu không có đặc biệt chú ý đến ngày này, nàng ngáp một cái đang muốn đi ra ngoài, đã thấy ở cửa bày biện một cái hộp tròn thật quỷ dị, nàng giật mình kêu lên, co lại vào trong phòng rồi nhếch miệng mấy cái, đối với vận đào hoa phi thiên độn địa, đánh đâu thắng đó của mình, không biết là nên may mắn hay vẫn là ảo não, nàng đều đã thấp điệu (* khiêm tốn) thành như này rồi, hay vẫn là hồng hạnh tiếp tục không ngừng, nhiều đến quá đáng đi. . .
Nàng mở cửa phòng ra, lộ ra một khe cửa, lén lén lút lút nhìn bốn phía một hồi, nhìn xem cái hộp tròn kia nuốt nước miếng một cái, ách. . . Nàng đều đã chống cự hoa đào lâu như vậy, đã là lão thiên gia mãnh liệt yêu cầu nàng cuối cùng bốc lên một lần tiểu Hồng hạnh, vậy nàng liền. . . Ách. . . Thừa dịp không ai nhìn thấy vượt quá giới hạn nho nhỏ một chút, cũng không phải là không thể được đi. . .
Duỗi bàn tay ra, đụng đụng cái hộp quỷ dị kia, ánh mắt liếc loạn khắp nơi, móng vuốt trên mặt đất dao động một chút, cuối cùng, " hưu" một tiếng, đưa nó kéo vào trong nhà, " phanh" đóng cửa lại, bưng cái hộp kia để lên trên bàn, ừm. . . Trọng lượng còn không nhẹ, thứ gì đây, dù thế nào cũng sẽ không phải là thuốc nổ do tổ chức khủng bố đưa tới, đưa nàng lên Tây Thiên a?
Tay cô bên trên cái hộp kia vuốt ve một phen, từ từ nhắm hai mắt lại, một tay cầm nắp hộp nhấc lên, sau đó có chút mở mắt ra. . .
Đó là một vật thể khiến nàng nhìn thấy rất quen, hiện ra mùi mật ong, hương vị ngọt lịm, hứa hẹn là ngọt ngào quá mức, lại để cho nàng khó có thể thích ứng cắn môi dưới khô khốc, hít mũi một cái, nhưng là, hình dạng của vật thể đó thực sự có chút vô cùng thê thảm không đành lòng nhìn, tròn không tròn, vuông không vuông, thoạt nhìn liền để cho người ta không thấy ngon miệng, ngoại trừ kiểu chữ trên vật thể kia so với trước đây nàng viết đẹp mắt hơn rất nhiều, vẫn là phiên bản phồn thể phức tạp truyền thống. . .
"Xuân Diệu sinh nhật vui vẻ "
Vui vẻ, cái này nàng đã từng có, nhưng lại không biết từ lúc nào từ này trong tay nàng lại trượt mất, trong nháy mắt, phảng phất như bị hắn một lần nữa nhét vào trong lồng ngực của nàng, nàng không muốn cũng không được, nàng biết tất cả quà sinh nhật nàng nhận được là có ý gì, con lừa kia, là biết nàng sợ ngựa, sợ nàng té, cho nên chọn một con lừa ngu ngốc cho nàng, cái lò sưởi ấm áp kia, là biết nàng luôn tưởng tượng về nhiều thứ, mỗi lần như vậy liền thích ngồi xổm trên mặt đất, nửa ngày cũng không động đậy, mà cái bánh gatô này. . . Chỉ là đưa cho nàng ba cái nguyện vọng mà thôi. . .
Thật là xa xỉ, ba cái nguyện vọng, nhiều như vậy. . .
"Xong đời, xong đời rồi. . . Làm gì, mới sáng sớm, đưa loại đồ vật so với bom còn muốn mạng hơn này tới làm gì. . .
" Nàng giật giật cái mũi chua chua, vươn tay, dùng sức phẩy phẩy quạt hai gò má, muốn đem nước mắt sắp chảy ra ngoài nhét trở về, lại không quản được suy nghĩ của mình, nghĩ đến đức hạnh của một cái Hoàng A Ca làm bánh gatô, đoán chừng cảnh tượng khẳng định là hùng vĩ ngoạn mục chết mất, gương mặt kia của hắn dính đầy bột mì thì nên là cái đức hạnh gì, toàn thân dính mật ong ngọt lịm lại nên là lôi thôi như thế nào. . .
Ai nói hắn sẽ không dỗ dành nữ nhân, dựa vào đâu chứ, quá đáng, một câu cũng đều không có, vậy mà liền đem nàng dỗ dành đến phát khóc, triệt để mất mặt. . .
Nàng vươn ngón tay ra, muốn trộm bóp một chút nếm thử hương vị, đây là bánh sinh nhật do Hoàng A Ca Đại Thanh làm a, dù sao cũng là thuộc về cấp bậc đồ cổ đi, cảm giác phá hư đồ cổ, ừm. . . Vẫn còn rất tốt a. . .
Đưa tay bóp chút bánh gatô tiếp theo, bỏ vào trong miệng, mặc cho đầu lưỡi quấn lấy vị ngọt kia. . . Ách . . . chờ chút. . . Không phải ngọt. . . A Men. . . Đây là cái hương vị bị hỏng gì thế này. . . Chua lòm, mẹ kiếp, lại còn có một chút cay. . . Muốn mạng à, Huhu. . . Có thể phun ra hay không, thật là khó ăn, hắn đến cùng là ở bên trong thả cái hương liệu gì tốt đến hầu hạ nàng a, làm cái gì, thua thiệt nàng còn bị hắn cảm động đến thiếu chút nữa liền đánh mất ý thức chủ quyền, hắn lại còn cố ý làm bánh gatô đến đầu độc chết bạn gái cũ a, ừm. . . Độc nhất là tâm tư nam nhân mà, giết thì trực tiếp giết đi, còn làm thành lãng mạn như thế. . . Ừm. . . Càng muốn chết hơn chính là nàng, thứ khó ăn như vậy, nàng còn không nỡ nhả. . . Mẹ ơi. . . Hắn còn làm cái lớn như vậy, đợi nàng ăn xong hết, linh hồn đều muốn xuất khiếu rồi (thoát ra khỏi miệng), huhu. . . Nàng nhìn thấy là, hắn không phải là đang làm bánh gatô, nàng căn bản chính là đang giúp Hoàng A Mã hắn nghiên cứu ra luật hình sự chém người mới nhất, hay vẫn là loại hình tra tấn mãn tính kia. . . Huhu. . . Cầm nàng ra làm vật thí nghiệm a. . . Ọe. . .
Nàng nhẫn nại chờ đợi, khó khăn lắm đợi đến thời gian hạ triều, mang theo " dụng cụ tra tấn mới nhất " kia đứng ở trước mặt hắn, còn chưa kịp lên án hành vi mưu sát của hắn, hắn vậy mà dẫn đầu trước, tràn đầy phấn khởi hỏi nàng:" ăn ngon không?"
Nàng bị bộ dáng kia tuyệt đối là tiểu nam sinh ngây thơ của hắn làm cho không còn cách nào khác, hoàn toàn không còn khí thế muốn đòi lại công đạo, nghẹn khuất lầu bầu một tiếng:" Huynh muốn ta nói thật, hay là nói dối. . .
"
". . .
" Xem chừng, hắn cũng biết thực lực phế phẩm của mình, nghiêng mắt liếc nhìn, " Quên đi. . . Nàng vẫn nên là đừng nói. . .
"
"Huynh muốn tự mình nếm thử xem không?" Nàng thật sự không phải là khinh bỉ hắn, thật sự. . . Muốn trách cũng chỉ có thể trách, cái thiên phú trù nghệ này cũng là có di truyền a. . . Có thể từ chỗ Ngạch Nương hắn, học được đến mức này, huhu. . . Nàng nên là thỏa mãn đi. . .
". . . Không cần đâu.
" Hắn nhìn thấy trong mắt nàng rõ ràng viết mấy chữ" có nạn cùng chịu" . . .
"Đến đây, nếm thử một chút thôi, bánh sinh nhật cứng ngắc, chua chua, cay cay a!
" Nàng nắm lên một miếng liền chuẩn bị nhét vào miệng hắn, " Huynh đã đặt cái hương liệu tốt gì ở bên trong rồi?"
"Ta nhìn thấy cái gì thuận mắt liền đặt vào!
" Hắn hếch đầu lên, đối vũ khí trí mạng mình làm ra, liều chết không theo. . .
". . . Huynh là muốn mạng của ta sao?" Cái gì gọi là nhìn thấy cái gì thuận mắt liền đặt vào, vậy hắn khẳng định là thêm dấm, nếu không làm sao lại chua lòm, ách. . . Bánh sinh nhật chua cay a. . .
"Nàng chịu cho sao?" Hắn không chút nào né tránh hỏi nàng, "Có cảm động đến mức muốn đem mình bán cho ta không?" Hắn vậy mà dùng những lời mà miệng nàng đã từng nói không có ngăn cản đến trêu chọc nàng.
Nàng không có đáp lại hắn, đem hắn cổ kéo xuống, cắn miệng của hắn, lợi dụng chiêu thức kinh điển nhất trong tiểu thuyết ngôn tình, chặn miệng của hắn lại, thuận tiện gian trá mà đem vũ khí g.
i.
ế.
t người của hắn nhét vào bên trong miệng hắn, làm cho hắn phát ra một trận âm thanh ưm ưm kháng nghị, khó ăn sao, liền phải cho hắn biết, đồ vật hắn làm ra khó ăn đến mức nào, cho rằng nàng là ngớ ngẩn sao, cho mồi nhử khó ăn như vậy, còn có ý đồ bảo nàng mắc câu? Cảm động thì cảm động, cắt, lần sau đổi chút mỹ vị, nàng sẽ cân nhắc lại!
Sinh nhật qua xong không lâu, hắn lại bị hắn Hoàng A Mã tiếp tục buộc lại vào dây lưng quần bên người, mang ra khỏi thành Bắc Kinh, chờ khi hắn trở về, thời tiết đã chuyển sang lạnh lẽo, mà lại là càng ngày càng lạnh, không như bình thường còn có mấy ngày ấm lại, nàng cùng hắn số lần gặp mặt không tính là nhiều, nàng dường như cũng quen thuộc với kịch bản lão Hoàng đế cùng nàng tranh đoạt nam nhân rồi, mang theo lò sưởi nhỏ hắn cho, cũng coi như là ấm áp cùng. . .
Một ngày tháng mười một, nàng mới từ bên ngoài thu tô trở về, tuyết bay tán loạn đã trôi xuống, nàng vừa vào phòng, còn chưa kịp vỗ tuyết trên người, đã thấy Xuân Đào trong phòng dường như đã đợi nàng rất lâu. . .
"Ta chờ cô thật lâu, cô có thể trở về rồi sao!
"
"Hả, có chuyện gì vậy?"
" Ngạch Nương Bát Gia qua đời rồi!
"
". . .
" Môi nàng run rẩy, bàn tay vừa duỗi ra muốn đập tuyết kia, lơ lửng giữa không trung, mặc cho tuyết trên đầu, cùng với nhiệt độ trong phòng, bắt đầu dần dần hóa thành nước, thấm vào trên tóc. . . Nàng luống cuống chân tay quay người lại nhìn thoáng qua bên ngoài tuyết bay tán loạn, xoay người chạy như bay ra ngoài. . .
Nàng cho rằng sẽ không còn, cảm giác người từng quen biết ở trước mặt nàng lặng lẽ biến mất, giống như cảm giác bất lực đã bị tước đoạt sạch sẽ, bóng người kia luôn luôn cầm kéo cắt hoa, cắt tỉa tu bổ hoa cỏ, khuôn mặt kia bị đầu cờ đè ép tới quen thuộc với việc rũ tầm mắt xuống, phi tử ngốc nghếch kia luôn ngẩn người sau một tách trà, người mẫu thân kia cười khẽ dạy con trai mình làm bánh gatô. . . Người đầu tiên khuyên nàng chạy trốn Lương Phi. . .