Tuyết vẫn còn dày đặc dưới mặt đất, những bông tuyết rơi xuống mặt đất còn chưa kịp tan ra, bị kẹt ở giữa mặt đất cùng những bông tuyết vừa mới bay xuống, chịu đựng tất cả trọng lượng, mỗi một bước chân của nàng giẫm trên mặt tuyết, đè bẹp những mảnh tuyết sạch sẽ xuống mặt đất, nàng đang nôn nóng, sau lưng một dải dấu chân kéo thật dài, đây là một con đường mà nàng chạy qua không biết bao nhiêu lần, hoặc là có người đến người đi, hoặc là không có một ai, hoặc là bông tuyết đầy đất, hoặc là cỏ xanh thưa thớt, nàng chưa từng chú ý tới, mà lúc này, nàng càng thêm không có tâm tình đi cân nhắc con đường rách nát này là cái đức hạnh gì, chỉ là cứ thế mà hung hăng lao về phía trước. . .
Thẳng đến khi trong cổ họng phát ra một tia sung huyết mùi máu tươi, để cho nàng khổ sở thở hổn hển, thẳng đến khi nàng đứng trước cổng chính nhà hắn, nàng mới chậm lại bước chân, đang nghĩ ngợi làm sao tiến vào viện tử nàng đã mấy năm không có chà đạp qua, lại trông thấy thủ vệ ca ca nhà Tứ Gia sát vách vẫy vẫy tay với nàng, nhờ phúc khí hàng năm đều sẽ đưa chút đồ ăn vặt cho Hoằng Huy, đại bộ phận thủ vệ ca ca nhà Tứ Gia đều đã quen mặt nàng, nàng vừa vỗ tay, vừa mặt dạn mày dày chạy vào trong phủ Tứ Gia, thủ vệ ca ca ngược lại là không có cản nàng lại, chỉ là tùy ý hỏi một câu nàng có ý đồ gì. . .
"Mượn tường nhà huynh dùng một chút!
" Nàng vén tay áo lên, đang ma quyền sát chưởng. . .
(ma quyền sát chưởng: xoa nắm đấm và lau lòng bàn tay: mô tả cách mọi người hào hứng và mong muốn thử trước khi chiến đấu hoặc làm việc)
"Cô muốn thừa dịp Bát Gia không ở nhà đi trộm đồ sao? !
" Thủ vệ ca ca nhíu mày, mặc dù không phải là trộm vào nhà mình, nhưng là tên trộm này là từ chỗ mình thả qua, cũng thực không quá ổn cho lắm. . .
"Hắn không ở nhà?" Nàng quay đầu lại nhìn một chút thủ vệ ca ca còn đang do dự về việc muốn bắt nàng xuống hay không.
"Hả. . . Đúng vậy, Ngạch Nương Bát Gia qua đời rồi, sáng sớm ngài ấy đã liền tiến cung để tang, đoán chừng, mấy ngày nữa cũng sẽ không trở về đâu.
"
". . . À. . . Như vậy sao. . .
" Nàng vừa buông xuống tay áo vừa mới xắn lên, vừa kéo lấy bước chân bị đả kích, bước ra khỏi ngưỡng cửa. . .
"Cô. . . Bây giờ đi rồi à?"
Nàng giật mình, nhìn xem con đường nhỏ dẫn tới cửa sau kia, nhíu mày, mũi chân lề mề bên trong đất tuyết một phen, vỗ vỗ bông tuyết trên đầu, giơ tay lên với thủ vệ ca ca :" Ta. . . Qua ít ngày nữa lại đến là được rồi, hắc hắc. . .
"
Thủ vệ ca ca còn chưa có kịp phản ứng, vì sao nữ Oa Oa này nhất định phải thừa dịp lúc Bát Gia ở nhà, nhảy vào trong phòng nhà người ta trộm đồ, nàng cũng đã nghênh ngang rời đi, còn giống như bị người khác đuổi theo mà chạy, chạy vội như bay hai móng guốc của mình. . .
Mấy ngày sau, nàng tới lui mấy chuyến, đem mỗi ngọn cây cọng cỏ, đầu người tuyết trên con đường kia đều nghiên cứu một lần, đứng ở đầu con hẻm kia phát ngốc mấy ngày, thẳng đến khi một hôm chạng vạng tối, nàng đói bụng đến mức thật sự không cách nào khác, đang chuẩn bị quay người trở về Cửu Gia Phủ, đã thấy một đỉnh cỗ kiệu chập chờn mà đến, nàng không kịp phủi tuyết trên người, cứ như vậy cứng ngắc ngẩn người đứng trước kiệu của hắn, dọa gã sai vặt vừa vén vải mành lên ngẩn người. . .
Nàng chỉ là nhìn thẳng tắp vào trong kiệu, nhìn thấy một gương mặt có chút tái nhợt, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút thâm trầm nện trên cả người toàn là tuyết của nàng, hắn không có vội vã xuống kiệu, không có vội vã đứng dậy, không có mở miệng , mặc cho gã sai vặt vén vải mành lên, mặc cho nàng đứng ở trước mặt mình. . . Chỉ là một mực trơ mắt ra nhìn xem nàng, sau đó tay cũng nhẹ nhàng đưa đến bên môi, động tác phảng phất như đang suy nghĩ điều gì đó, có chút nheo mắt lại, mang theo vài phần suy nghĩ đem nàng quan sát tỉ mỉ cẩn thận. . .
Nàng giật giật chân đứng trong đất tuyết có chút tê dại đau đớn, làm thế nào cũng nhấc không nổi bước chân lên nghênh đón, nàng vậy mà từ trong nét mặt của hắn, đọc ra một tia hương vị nguy hiểm, phảng phất như bảo nàng mau chóng chạy trốn nhanh lên. . . Nàng không biết có nên nghe lời hắn hay không, quay đầu đi, vô thức nhìn một chút con đường phía sau lưng mình, lại trong nháy mắt tiếp theo, tay bị chợt níu lại, dùng sức kéo một cái về phía trước, nàng lảo đảo một chút, đập vào ngực hắn mới vừa đứng dậy từ trong kiệu, còn không kịp đi nhìn nét mặt của hắn, liền bị hắn dắt lấy đi vào trong phủ. . .
Nàng có chút kháng cự tiến vào tòa phủ đệ kia, gót chân bên trong đất tuyết lề mề một trận, một cái tay khác có chút khước từ xoa lên tay hắn đang nắm lấy tay trái mình, lạnh buốt đến mức làm cho ngực nàng bị đâṁ một cái, trong nháy mắt, làm cho nàng không biết nên đẩy ra, hay vẫn là che lấy sưởi ấm. . .
Nàng nhìn xem bóng lưng của hắn, đi ngang qua những hạ nhân cúi đầu kia, nhìn sắc mặt của bọn họ, nàng cũng có thể đoán ra được nét mặt hắn bây giờ khẳng định không thể dùng ôn nhu khả nhân để hình dung, nàng cúi đầu đi vào toà viện tử cơ hồ không có gì thay đổi này, tùy ý theo hắn đem mình nhét vào trong thư phòng nàng đã từng chiếm đóng qua, nhìn thấy mấy hạ nhân đang ở trong thư phòng dọn dẹp, lại bị một tiếng không nhẹ không nặng của người kia theo phía sau nàng bước vào trong thư phòng" hết thảy lăn ra ngoài cho Gia ", toàn bộ cúi đầu, liên tục bò ra khỏi gian phòng. . .
Nàng nhìn xem hạ nhân cuối cùng " lăn" ra khỏi gian phòng, mới cảm thấy đôi bàn tay lạnh buốt sau lưng kia lướt qua bả vai của nàng, đưa nàng kéo về phía sau, nàng dựa vào thân thể không có nhiệt độ kia, cúi đầu, nhìn xem đôi tay lạnh buốt kia của hắn, bên trên nhẫn ngọc còn mang theo vài tia bông tuyết tan thành hạt nước. . . Nàng cảm thấy giữa cổ cũng có hạt nước nào đó dọc theo làn da của nàng trượt xuống, không như hạt nước tuyết tan lướt qua lạnh buốt, mà có một tia nhiệt độ ấm áp, nàng cơ hồ lập tức ý thức được đó là thứ gì, nhưng vẫn là theo ý hắn, không có quay người lại nhìn, chỉ là thuận theo hắn chậm rãi trượt dọc theo cạnh cửa, ngồi xuống. . .
Hai tay kia siết lấy nàng thật chặt, nhưng lực đạo vẫn là như cũ không giống như muốn khảm nàng vào trong thân thể của hắn, nàng có thể trốn thoát, chỉ cần nàng muốn, hơi hơi dùng lực một chút, nàng có thể làm được rồi. . . Sàn nhà thật lạnh lẽo, nàng có chút lạnh đến co rụt người, nhưng vẫn là không dám co lại vào trong lòng hắn. . .
". . . Lạnh quá đấy. . .
" Nàng có chút giật giật, ý đồ muốn thúc giục hắn siết chặt một chút. . .
". . .
" Hắn không đáp lời, chỉ là đem đầu mình vùi vào cần cổ nàng, chôn thật sâu. . .
Nàng cắn cắn môi, nghiêng người, muốn đưa tay đem hắn ôm lại gần mình một chút, lại nghe thấy người kia đang thấm ướt cần cổ nàng, có chút mở miệng. . .
"Ngạch Nương còn chưa được hạ táng. . .
"(chôn cất)
Nàng có chút kinh hãi, đang muốn xoay đầu lại nhìn hắn, đã thấy hắn chỉ là dùng tay cố định đầu của nàng, không để cho nàng xoay loạn, cũng không để cho nàng nhìn xem chính mình. . .
". . . Bởi vì bà ấy trước khi đi, nói lời không nên nói. . .
"
“...
.
.
.
.
”
"Nàng không hỏi ta là lời gì sao?"
“.
.
.
.
.
.
”
". . . Hối hận nhất là đã gả làm nữ nhân Hoàng gia. . .
"
Hắn nhìn đôi tay đang định ôm vào bên hông mình, run rẩy, đúng như trong dự liệu lúng túng dừng lại ở đó, không còn có sức lực đi về phía bên hông hắn nữa, ánh mắt hắn hơi dời đi một chút, lại đối diện với nàng, không còn dám quay lại, chỉ là cúi đầu xuống, ánh mắt hắn lại lần nữa kéo ra một chút, thoáng nhìn đôi giày vải dính đầy tuyết của nàng, sau khi tuyết tan đi, hàn khí lạnh buốt kia liền lượn lờ ở trên người nàng, nếu như lạnh, đẩy hắn ra sẽ tương đối tốt hơn đi, thân thể hắn so với nàng còn lạnh lẽo hơn, hiện tại không cho nàng được một chút nhiệt độ nào, một cái lò sưởi còn có thể làm được, cũng nên là so với hắn còn có thể làm được nhiều hơn mới đúng. . .
Nàng ở trong lòng hắn không an phận giật giật, cúi đầu xoay người lại, chỉ là để tóc xoay loại đối diện với hắn, nhìn xem toàn thân hắn áo choàng trắng thuần, cúi đầu bắt đầu cởi nút thắt trên người mình, cởi được một nửa, lộ ra nội sam màu trắng bên trong, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn, nhét vào trong nội sam của mình. . .
"Sờ đến nó chưa?" Nàng cúi đầu hỏi hắn.
"Bụng nhỏ?" Hắn bị hơi ấm phả vào lòng bàn tay kia, làm cho chấn động. . .
"Cái gì vậy! Ai bảo huynh sờ chỗ đó a!
" Nàng bị hắn có chút lạnh lẽo, tức giận đến mức ngẩng đầu lên, đ đối diện với đôi mắt có chút đỏ kia, giờ phút này chỉ là chìm đầy ý cười nhợt nhạt, tựa hồ như đối với dáng vẻ nàng quay người lại rất là hài lòng. . .
Nàng một tay từ trong bụng túm ra cái lò sưởi kia hắn tuyệt đối không xa lạ gì:" Đây là lễ vật sinh nhật bạn trai cũ của ta đưa cho ta, nhìn dáng vẻ của huynh lạnh quá, cho huynh ấm áp một chút, đợi lát nữa phải trả lại cho ta, ta còn muốn cầm trở về nhìn vật nhớ người a.
"
"So với người, nàng tựa như càng thích vật hơn à?" Hắn đối với nàng giờ khắc này còn cầm nhiệt độ đến dụ hoặc mình có chút ảo não, làm thế nào cũng buông lỏng không ra bàn tay ấm áp xoa lên kia. . .
"Ai muốn hắn mỗi lần đều nhướng mày nhìn ta, biểu hiện ra một bộ dáng, hừ hừ hừ, mọi người ai cũng không quen nổi. . .
"
"Hắn có sao?"
"Vô cùng nghiêm trọng!
"
". . . Nghiêm trọng như vậy sao?"
" Ví dụ như vừa rồi, ta dám cam đoan trong lòng của hắn nhất định lại dự định biểu hiện ra bộ đức hạnh kia cho ta nhìn. . .
"
“……”
"Huynh nói, loại người này không phải rất đáng đánh không?"
". . . Nàng muốn đánh sao?"
"Muốn đánh lắm đấy, nhưng là không nỡ. . .
"
". . . Vì sao không nỡ?"
"Hắn cái người đó thật là giảo hoạt, mỗi lần đều là tại lúc ta quyết định muốn nhất đao lưỡng đoạn với hắn, lại đưa chút đồ vật lung tung ngổn ngang đến, câu dẫn ta cùng hắn ngẫu đoạn ti liên, có lúc còn không tiếc hi sinh nhan sắc đến dụ hoặc ta, còn cảnh cáo ta không cho phép hồng hạnh xuất tường, chính hắn liền chạy đi gây sự lung tung với nữ nhân của người khác, huynh nói loại người này không phải nên kéo tới Ngọ môn chơi đúng không!
"
“.
.
.
.
.
.
”
"Có phải là nghe có vẻ thật là tồi tệ không?.
"
"Là kém cỏi một chút.
"
"Ừm. . . Hử? ? . . . Ách. . . Kỳ thật. . . Cũng không có kém cỏi đến như vậy nha. . . Ví dụ như. . . Ách. . . Ách. . . Ách. . . Hắn mua kẹo đường cho ta ăn. . . Mặc dù là bảo người khác đưa cho ta. . . Lại ví dụ như. . . Hắn làm bánh gatô cho ta ăn. . . Mặc dù thật khó ăn, kém chút nữa đem ta giết chết. . . Lại ví dụ như. . . Ách. . . Huynh làm gì lại nhìn ta như vậy. . .
"
Hắn dựa lưng vào cửa, có chút lười biếng dọc theo cạnh cửa ngồi xuống, trong tay bị nàng cứng rắn nhét vào lò sưởi, dán trên bụng của nàng, trong nháy mắt, tuyết phía sau hắn phảng phất như cùng hắn kéo ra một khoảng cách thật lớn, liền ngay cả khóe môi cũng không tự giác câu lên, tay hắn có chút nhiệt độ, chậm rãi bò lên trên mặt của nàng, khẽ chạm vào một chút:" Không lạnh phải không?"
"Ừm, ấm một chút, tay huynh đừng lấy ra, đợi lát nữa lại muốn lạnh.
"
"Trước hết thay nàng ủ ấm mặt một chút, miễn cho nàng ngay cả chút chỗ tốt đều nói không nên lời. . .
"
" Bây giờ thêm một cái, hắn rất ấm áp, còn có thể thay ta ủ ấm mặt, mặc dù. . . Chính tay hắn lại luôn luôn lạnh buốt. . .
" Nàng cầm mặt cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, sau đó nâng mắt lên nhìn hắn một cái, " . . . Hiện tại còn cô đơn không?"
". . .
" Bàn tay hắn đang vẽ trên gò má nàng giật mình, đầu ngón tay kia rung động trên làn da hơi lạnh của nàng, lập tức kéo lên một nụ cười yếu ớt, đưa nàng lấp đầy vào trong lồng ngực của mình, đầu nhẹ nhàng tựa trên bả vai nàng lắc lắc. . .