1 giờ 30 chiều bắt đầu tiết 6 là tiết học đầu tiên của buổi chiều . Buổi chiều học thì không có trả bài cho nên ai nấy cũng thong thả ,
học từ từ cho có lệ mà thôi .
Đa số mọi người cũng không có chú tâm cho lắm ,
ai nấy cũng tự học hoặc là sẽ nói chuyện cùng với bạn học cùng bàn của mình .
" Nghê Thi , chiều nay cậu đi ra quán trà sữa trước đi nha ,
tại mình còn có một số việc cần phải làm "
" Ừm ,
vậy thì mình sẽ đến đó trước, nhưng cậu không thể cho mình leo cây đâu đấy "
" OK "
Dường như thời gian của buổi chiều nó trôi qua nhanh hơn thì phải ,
Yến Tư ngồi học mới có một chút xíu mà đã ra tiết nữa rồi .
Càng nghĩ cô càng muốn thời gian trôi lâu một chút, bởi vì cô không muốn đi gặp cái cô gái được mệnh danh là " chị đại " kia một chút nào cả . Người gì mà suốt ngày chỉ biết đi ức hiếp người khác ,
bây giờ nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu
4 : 40 chiều tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc ,
ai nấy cũng đứng dậy xách ba lô đi ra khỏi phòng học và bây giờ ở trong lớp chỉ còn một mình cô mà thôi .
Lúc này cô cũng đứng dậy rồi lê từng bước đi về phía nhà vệ sinh nữ .
" Ngô Yến Tư cuối cùng thì mày cũng đã đến"
" Ừm , tôi đến đây là mong cô sau này đừng làm phiền đến tôi nữa "
" Wow ,
mạnh miệng nhỉ "
" A " bỗng nhiên cô ta lại nổi hứng lên rồi nắm tóc của cô kéo ngược vào trong nhà vệ sinh .
Ở đây chỉ có mình cô cho nên không thể chống cự lại được .
" Buông ra coi ,
cô làm cái trò gì thế"
" Hừ ,
hôm nay tao muốn dạy cho mày một bài học đó. Tao nghe nói sáng nay mày dám câu dẫn anh Chính Hàm nữa .
Anh ấy là nam thần là học bá của trường mà mày cũng dám câu dẫn nữa sao "
" Không...
. không có .
.
lúc sáng tôi đụng trúng phải anh ấy mà thôi "
" Có ma mới tin mày còn tao thì không bao giờ '' cô ta nói xong liền nhấn đầu của Yến Tư vào bồn rửa mặt ,
nước đổ ra liên hồi khiến cho Yến Tư có chút ngộp thở .
.
" A .
.
.
ưm.
.
.
u.
.
.
buông ra .
.
.
"
Mặc cho cô có vùng vẫy như thế nào thì Mộng Lan vẫn không chịu buông ra mà còn nhấn đầu cô xuống mạnh hơn .
Lúc này ở bên ngoài có tiếng động,
Yến Tư cứ nghĩ là mình đã được cứu nhưng không ngờ lại là Tô Liên bạn thân của cô ta .
"Tô Liên ,
cô mau vào đây giúp tôi một tay đi "
" Ừm "
Lúc này đây Yến Tư liền cảm thấy đầu óc của mình vô cùng choáng váng ,
cả người dường như không còn hơi thở nữa rồi .
Đầu tóc thì ướt nhẹp ,
tay chân cũng không còn sức lực nữa rồi.
.
"A .
ưm.
.
uỵch "
Ngô Yến Tư ngất xỉu ngay tại chỗ ,
hai người họ thấy thế cũng không làm lạ ,
vẻ mặt vẫn dửng dưng trêu đùa Yến Tư như lúc ban đầu .
Hai người họ thấy vậy liền kéo cô dựa vào tường rồi cởi mấy cút áo ra để chụp ảnh và quay clip lại .
" Tô Liên , vén váy của nó lên luôn đi "
" Như vậy liệu có được không chị "
" Tao nói được là được"
Hơn 20 phút thì hai người họ cũng chụp ảnh và quay clip xong ,
sau đó thì cũng bỏ mặc Yến Tư ở trong nhà vệ sinh mà đi ra ngoài .
Giờ này đã hơn 5 giờ chiều rồi nhưng vẫn không thấy cô bạn của mình đến cho nên Nghê Thi đã gấp rút gọi điện thoại nhưng vẫn không thấy ai trả lời .
Sau đó thì cô cũng tính tiền nước rồi trở lại tìm kiếm một lần nữa xem sao .
Ở trong sân trường bây giờ chỉ còn vài người ở lại tập luyện thể thao chơi bóng rổ mà thôi.
Nghê Thi chạy quanh trường nhưng vẫn không thấy Yến Tư ở đâu cho nên đành đi lại hỏi mấy bạn học .
.
" Bạn ơi cho mình hỏi là bạn có thấy bạn này không" Nghê Thi giơ tấm ảnh của Yến Tư cho mọi người cùng xem .
" Không, mình không có thấy"
" Cảm ơn "
Thế là Nghê Thi đành phải chạy khắp nhà thi đấu ,
căn tin ,
lớp học để tìm cô bạn thân nhưng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu .
" Bạn học ,
bạn tìm ai mà chạy nhanh thế, cả người đổ đầy mồ hôi rồi kìa "
Đây chẳng phải là bạn của nam thần sao ,
anh ta tên là Trần Tiêu Minh .
Lúc này cô cũng không muốn giấu diếm nữa ,
mà nói ra biết đâu người này có thể giúp cô tìm ra bạn mình thì sao .
" À tôi đang tìm Yến Tư cô bạn thân của tôi . Chuyện là buổi chiều tôi có hẹn cô ấy đi uống trà sữa nhưng giờ lại không thấy đâu .
.
"
" Ừm ,
vậy để tôi giúp cô đi tìm "
" Vậy tôi cảm ơn cậu trước "
Hai người họ đi khắp sân trường, phòng học , phòng giáo viên .
Lúc này Tiêu Minh thấy phòng giáo viên còn sáng đèn mà trong đó không có ai khác ngoài Diệp Chính Hàm đang luyện đề thi vật lý .
" Cô đợi tôi một chút , tôi gọi Chính Hàm đi cùng luôn"
" Được "
Tiêu Minh đi nhanh vào trong phòng rồi lay người của Chính Hàm .
" Mày mau đi tìm người với tao đi "
" Đừng có mà làm phiền,
mày muốn tìm ai thì tự mình mà đi đi "
Thấy được hành động này khiến cho Tiêu Minh có chút bực bội mà gấp tài liệu lại rồi bỏ vào trong hộc tủ .
" Này ,
mày làm gì thế , muốn gì thì ra ngoài mà quậy phá chứ đừng có ở đây chọc tao "
" Chính Hàm ,
mày nhớ cái cô gái lúc sáng không .
Ngô Yến Tư mất tích rồi , bạn thân của cô ấy kím từ chiều đến giờ vẫn không thấy "
" Hừ ,
liên quan gì đến tao chứ "
" Sao mày vô tình thế,
dù gì thì cũng là bạn học mà .
Ba người chúng ta cùng nhau đi tìm đi "
Tiêu Minh nói xong liền cầm ba lô rồi kéo Chính Hàm ra khỏi lớp học. Nghê Thi thấy vậy cũng đi theo hai người họ ,
bây giờ cô rất là lo lắng cho Yến Tư ,
giờ này đã tối muộn rồi mà không biết lại muốn chạy đi đâu nữa .
.
" Cô đừng quá lo lắng chắc là bạn của cô chỉ đi chơi ở quanh trường mà thôi"
" Cậu không biết đâu ,
Yến Tư không có nhiều bạn với lại cậu ấy rất ít đi chơi cho nên việc này không có khả năng "
" Ừm "
Tiêu Minh " ừm " một cái rồi xoay qua nhìn thằng bạn thân của mình một cái .
Từ nãy giờ sắc mặt của anh vẫn y như cũ , không có dấu hiệu gì là khác thường ,
anh vừa đi vừa nhìn về phía trước,
tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến .