Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 49
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
  
  

"Bao nhiêu năm qua, cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh. Trước khi gặp em, cuộc sống của anh chỉ toàn là màu xám xịt, là sự mất mát buồn đau, cho đến khi anh gặp em, cuộc sống của anh mới trở nên có màu sắc hơn.

"

Người đàn ông hấp hối không nỡ buông tay vợ mình ra, hai mắt cứ nhìn chăm chú vào người phụ nữ bên cạnh: "Gặp em là điều tốt đẹp nhất cả đời này của anh.

"

"Sau này không còn anh ở bên cạnh, em nhớ phải ăn uống đúng giờ!

"

"Em biết rồi...

.

" Người phụ nữ đau khổ che miệng, không biết nên nói thêm gì vào giờ phút này.

Hơi thở yếu ớt của người đàn ông sắp tắt, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm: "Nếu có thể gặp em sớm hơn, sớm hơn chút nữa thì thật tốt biết bao.

"

Năm tháng đi qua, tuổi tác ngày một lớn thêm, nhưng vẻ đẹp của người phụ nữ dường như không bị ảnh hưởng chút nào, từng cái nhíu mày, từng nụ cười vẫn đẹp như lần đầu tiên ông gặp bà, đẹp đến mức người đàn ông không thể rời mắt.

Trong đầu ông lúc này tràn đầy lời động viên của bà vào thời điểm cuộc sống của ông tăm tối, tồi tệ, cô đơn nhất. Bà chính là người đã cho ông tia sáng hy vọng, chỉ tiếc ông không thể sống để thực hiện những gì đã hứa với bà nữa rồi.

Cuộc sống quá ngắn ngủi, họ lại gặp nhau quá muộn, khi chính bản thân mình được đặt ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, ta mới càng cảm thấy có quá nhiều điều để hối tiếc.

"Lão Nhiếp! Lão Nhiếp!

" Nhìn thấy người đàn ông nhắm hai mắt, hơi thở ngừng lại, người phụ nữ dùng sức lay người đàn ông dậy.

Cả cuộc đời của bà đầy rẫy sóng gió, bà bơ vơ không gia đình, trải qua bao nhiêu trắc trở đến năm 35 tuổi mới gặp được người đàn ông này, từ đó bà cảm nhận được thế nào là được yêu thương, được chiều chuộng, được quan tâm, được chăm sóc. Những ngày tháng tốt đẹp vừa có không bao lâu, ước hẹn cùng nhau đi du lịch khắp nơi của hai người còn chưa kịp thực hiện, làm sao ông có thể ra đi lúc này được chứ?

"Nếu có thể, anh thực sự muốn tuổi trẻ của anh có sự xuất hiện của em.

" Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy một bàn tay của người phụ nữ: "Hai chúng ta chỉ cách nhau một con sông, tại sao chúng ta lại không thể gặp được nhau sớm hơn?"

Dứt lời, người đàn ông ra đi.

Người phụ nữ gục lên người đàn ông, khóc trong đau đớn tột cùng.

"Bà Trần, trong di chúc của mình, ông Nhiếp đã để lại toàn bộ tài sản cho bà. Từ giờ trở đi, bà sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc nữa, và tất nhiên là người con trai riêng của ông Nhiếp cũng sẽ hiếu thuận với bà.

" Lúc luật sư nói những lời này có phần hơi do dự.

Nhiếp Bác Chiêu đã cống hiến một đời cho quốc gia. Bắt đầu từ hai bàn tay trắng, ông gây dựng lên cả một cơ nghiệp to lớn, ông chính là người đã sáng lập ra tập đoàn dầu mỏ đầu tiên và lớn nhất cả nước. Khối tài sản mà ông sở hữu lên tới hàng tỉ, những gì mà ông làm được có thể nói là huyền thoại.

Mà Trần Lệ Na là người vợ thứ hai của ông Nhiếp, ba đứa con riêng của ông mất mẹ từ khi còn nhỏ, không có người nuôi dạy, hai trong số ba đứa trẻ đoản mệnh, chỉ còn một người duy nhất nhưng bệnh tật yếu ớt, quanh năm phải nằm trong viện.

Hai từ "hiếu thuận" cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Nhiếp Bác Chiêu là trụ cột của cả gia đình, ông đi rồi, mọi chuyện tương lai sẽ ra sao đây?

Trần Lệ Na suy tư về cuộc đời phiêu du của mình, sau khi gặp Nhiếp Bác Chiêu, cảm nhận được sự ấm áp từ ông, bà mới thực sự đã sống, giờ đây mất đi ông, bà cảm thấy như cả bầu trời của mình đã sập xuống.

Ông không chỉ là một người chồng, ông còn là ý nghĩa duy nhất trong cuộc sống của bà, vậy mà ông đi rồi, ông bỏ lại bà một mình trên thế gian này.

.

.

Chứng kiến người đàn ông của mình trút hơi thở cuối cùng, Trần Lệ Na bật khóc.