"Lệ Na, đừng khóc, khóc sẽ khiến mắt con bị hỏng đó.
"
Trần Lệ Na đột ngột bật dậy, nhìn gian nhà gỗ ám khói vàng ố, lại nghiêng đầu quan sát những tờ giấy hoa dán tường đã bị bong tróc, tất cả đều cũ kĩ và nhuốm màu thời gian.
Cô rướn người sờ sờ vách tường một lúc lâu, sau đó kéo tấm rèm nhung nửa cũ nửa mới ra, trước mắt là người mẹ Hà Lan Nhi vẫn còn trẻ đang ngồi ở trong sân, lúi húi trước nồi nước sôi đang bốc khói nghi ngút để luộc đầu heo.
"Mẹ, là mẹ thật sao?"
"Sao có thể giả được chứ, đứa nhóc này, khóc tới ngốc luôn rồi hả? Đừng khóc nữa, mau nhìn xem hôm nay mẹ mua được cái đầu heo nửa giá này. Nhà chú dì của con thích ăn đầu heo, hôn sự của con mẹ sẽ giúp con nghĩ cách.
"
Trần Lệ Na bước xuống giường, cầm cuốn lịch trên bàn uống nước lên xem, ngày 16 tháng 10 năm 1970.
Cô đã trở lại quá khứ thật rồi sao?
"Anh họ của con muốn từ hôn, như vậy không thể được, từ nhỏ hai đứa đã có hôn ước với nhau, không thể nói từ hôn là từ hôn như vậy, mẹ đem cái đầu heo này qua bên đó, chúng ta cùng đi, mẹ giúp con bảo vệ mối hôn sự này.
"
"Bảo vệ cái gì mà bảo vệ, Nhiếp Quốc Trụ muốn từ hôn để đến với cô con gái nhà thủ trưởng ở quân đội, vậy cứ để cậu ta làm thế đi. Có cái gì to tát đâu chứ? Từ hôn thì từ hôn, Lệ Na của chúng ta dù gì vẫn là sinh viên, hai người lại là anh em họ, việc kết hôn cận huyết thống quá cũng không tốt, lần này từ hôn chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Ba của Trần Lệ Na là Trần Bình Thương từ phòng khác đi tới phản bác mẹ cô.
"Vậy ông nói xem phải làm thế nào? Con bé đã hai mươi tuổi rồi, không thể tiếp tục học nữa, nếu trở về nhà cũng chỉ có con đường làm nông thôi. Hơn nữa ông bảo với xuất thân của chúng ta, làm sao có thể tìm cho con bé một đối tượng tốt đây?"
"Tôi quyết định rồi, từ hôn xong sẽ tìm đối tượng khác, cùng lắm nếu không tìm được thì để con bé ở nhà tôi nuôi.
"
"Nếu lần này rút lui, để con bé ở nhà không thể gả đi ông còn mặt mũi để nhìn người ngoài sao? Tôi thì không có mặt mũi nào mà gặp người khác nữa!
"
Ba mẹ ở bên ngoài vì mâu thuẫn quan điểm mà càng nói càng lớn tiếng.
Trần Lệ Na ngồi ở trong phòng, cẩn thận sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.
Cô sinh vào năm 1950, năm 1968 thi đậu Đại học Sư phạm Nữ Hồng Lân, đáng tiếc chỉ có thể theo học một năm bởi vì bị phát hiện tổ tiên của cô trước đây là một học giả thuộc triều nhà Thanh, là tầng lớp Xú Lão Cửu trong xã hội, vì thế mà cô bị đuổi khỏi trường.
*Xú Lão Cửu được sử dụng để chỉ những người thuộc tầng lớp quý tộc, học giả hoặc những người có liên quan đến triều đại Trung Quốc thời cổ đại, chẳng hạn như triều đại nhà Thanh. Thuật ngữ này thường mang ý nghĩa tiêu cực hoặc mỉa mai, ám chỉ người đó có nguồn gốc liên quan đến một tầng lớp hoặc hệ thống xã hội phân biệt và thiên vị.
Sau khi nghỉ học, cô không thể lấy được văn bằng, vì thế không thể lên thành phố làm việc, ngay cả những công việc lặt vặt cũng không thể, chỉ đành quay trở về quê nhà.
Mà sau khi quay về quê, Trần Lệ Na cũng giống như bao thanh niên khác, tham gia vào quá trình sản xuất gây dựng nông thôn.
Mà việc trong dòng họ có người thuộc tầng lớp Xú Lão Cửu có thể nói đã làm ảnh hưởng đến số phận cả đời cô.
Đầu tiên, bởi vì thành phần xuất thân của gia đình, hôn nhân của chị cả Trần Lệ Lệ tan vỡ, sau khi về nhà cũng nghe ngóng khắp nơi tìm người mai mối.
Còn Trần Lệ Na, cô là cô gái đầu tiên trong thôn thi đỗ vào Đại học Sư phạm Nữ Hồng Lân, được lên thành phố học tập, môi trường nơi đây như đã biến cô thành một con người khác.
Nước da trắng sáng, khí chất tăng lên, khả năng ăn nói tự nhiên cũng lưu loát hơn. Năm cô học lớp mười, quan hệ giữa Trung Quốc và Liên Xô vẫn chưa chính thức xảy ra xung đột, Trần Lệ Na tự học qua radio, có được khả năng giao tiếp bằng tiếng Nga rất tốt, một lần nọ đoàn chuyên gia của nước bạn tới trường, cô là học sinh vinh dự được cử làm đại diện lên tặng hoa cho đoàn chuyên gia.
Vì học tốt tiếng Nga, cô thậm chí còn kết giao được với một người bạn ở vùng biên giới xa xôi thông qua thư từ. Tuy nhiên, đó đã là chuyện rất lâu về trước.