Hà Lan Nhi ngồi thừ ra nửa ngày, rồi bỗng dưng vỗ đùi một cái nói: "Chết rồi, chết thật rồi, mẹ lấy đâu ra hai mươi đồng để trả lại cho người ta bây giờ.
"
Trần Lệ Na mới rời đại học trên thành phố trở về quê nên không biết trong nhà có chuyện gì, cô hỏi mẹ mình: "Có chuyện gì thế mẹ?"
"Còn không phải là do chị của con sao?" Hà Lan Nhi tức giận nhưng không thể làm được gì: "Người vừa nãy là Hoàng Quế Lan ở Nhiếp gia trang kế bên thôn mình, con trai lớn Nhiếp Đại của bà ấy làm việc ở căn cứ dầu khí ngoài biên giới, người vợ trước của cậu ta đã mất, để lại ba người con trai không có ai nuôi dưỡng. Bây giờ nhà họ muốn đón chúng về, vì thế muốn tìm mẹ kế để chăm sóc chúng, thực tế chính là muốn tìm một người làm bảo mẫu, hàng tháng sẽ được trả năm đồng. Lúc ấy chị con vừa ly hôn với Vương Hồng Binh, nói là có thể đảm nhận được, lại còn tạm ứng của Hoàng Quế Lan tiền lương bốn tháng là hai mươi đồng, giờ con trai bà ấy nghỉ phép về đây, bà ấy muốn con bé mau chóng chuẩn bị để theo họ, còn nếu không sẽ phải trả lại tiền, giờ biết tính sao đây?"
"Vậy chị ấy đâu rồi ạ?" Trần Lệ Na hỏi.
"Chị con đã đồng ý với người ta rồi thì có thể đi đâu được chứ?"
"Mẹ, em gái, con đã về rồi đây.
" Một tiếng nói truyền tới từ ngoài sân cắt ngang cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
Hà Lan Nhi đang tức giận, chép miệng nói: "Chẳng phải đã về rồi đấy sao?"
"Chị, nhà bên kia vừa qua đây nói chuyện, bảo chị mau chóng chuẩn bị để đi cùng với họ ra biên giới, chị chuẩn bị thế nào rồi?" Trần Lệ Na hỏi.
"Không phải con đã bảo mẹ từ chối rồi sao? Cái nơi biên cương xa xôi đó đầy cát bụi, khắp nơi đều là sa mạc khan hiếm nước, con chắc chắn không đi đâu, mẹ vẫn chưa nói với người ta ạ?"
Trần Lệ Lệ vừa nói vừa đi vào nhà, trên người mặc một chiếc quần màu xanh đã phai màu kết hợp cùng chiếc áo len mỏng màu xanh thẫm dính bẩn, tóc buộc cao, quầng thâm mắt hiện lên rất rõ, vừa vào trong nhà đã ngồi xuống mép giường thở hổn hển.
"Nhưng con đã nhận tiền của người ta rồi, nãy bà Hoàng sang đây đòi tiền đấy.
" Hà Lan Nhi nói.
Trần Lệ Lệ mệt mỏi nằm xuống giường, cắn môi không nói gì, mãi sau mới lên tiếng: "Mẹ, tiền con đã tiêu hết rồi, giờ phải làm sao đây?"
"Hai mươi đồng đó con gái, một tháng lương ba con cũng chỉ có năm đồng, đó không phải là số tiền nhỏ đâu, con nói xem tiền đã bay đi đâu rồi?"
"Là chuyện Vương Hồng Binh bị người ta đánh gãy chân phải nằm viện mười ngày, hai mươi đồng vì thế mà bay sạch rồi, nhưng may là chân vẫn nối lại được, không thành người tàn phế.
" Trần Lệ Na nói rồi xoa bụng hỏi: "Mẹ ơi nhà còn bánh mỳ không ạ? Hai ngày nay con chưa ăn gì, đói đến nỗi ruột dính vào gan rồi.
"
"Bánh mỳ, con còn biết hỏi đến bánh mỳ nữa? Toàn bộ lượng lương thực tháng này của nhà mình bây giờ chỉ còn có năm cân bột mỳ thôi, mẹ không đành đem đi làm bánh mỳ, trong nhà chỉ còn lại bánh bao làm từ bột tổng hợp, con ăn tạm đi.
"
Bánh bao bột tổng hợp chính là món ăn dùng cách trộn bột mỳ với lúa mạch nghiền nhuyễn rồi hấp lên.
Loại bột này rất cứng và khó ăn, ăn vào sẽ cảm thấy bụng khó chịu, mà đó cũng chưa là gì bởi vì tới đầu ra thì phải hình dung bằng mấy từ cúc tàn hoa dại, đau thương đầy trời.
Nhưng ở thời này vốn dĩ là thiếu ăn thiếu mặc, nhiều người thậm chí còn không có cả loại bột này để ăn.
"Mẹ lấy cho con đi, con đói lắm rồi.
" Trần Lệ Lệ nói xong lại tiếp tục nằm xuống giường, hẳn là rất mệt mỏi.
"Chuyện của Vương Hồng Binh là sao vậy, không phải hai người đã ly hôn rồi sao, tại sao con phải giúp cậu ta?" Hà Lan Nhi hỏi.
Trần Lệ Lệ không trả lời, nhìn không trung hồi lâu rồi lên tiếng: "Chuyện ly hôn lỗi không phải do anh ấy, mà anh ấy làm thế chính là vì muốn giải phóng cho con khỏi mấy cuộc truy quét của quân lính đấy, giờ anh ấy bị gãy chân, con sao có thể không chăm sóc được?"
"Vậy con cũng không cần chạy đi mượn tiền khắp nơi như vậy chứ, chúng ta vốn dĩ rất khó khăn, con lại kéo về thêm một đống nợ như thế, con bảo mẹ phải làm sao?" Hà Lan Nhi càng nói càng giận.