Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 55
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
     
     

"Cái gì mà xuất thân thành phố, mấy người chỉ là đồ không có mẹ, đứa trẻ nào không có mẹ thì đều đáng bị đánh.

" Nhiếp Tiểu Cường vừa nói vừa lấy một cục đất ném vào đầu của Nhiếp Vệ Dân.

Nhiếp Vệ Dân rất quật cường, tuỳ ý để cho Nhiếp Tiểu Cường đấm đá, chỉ chuyên chú che chở cho hai đứa em trai, không để Nhiếp Tiểu Cường động đến một cọng tóc của chúng.

Trần Lệ Na từ trước đến giờ đều không thích mấy đứa trẻ thích dùng bạo lực, lập tức véo lỗ tai của Nhiếp Tiểu Cường: "Con cái nhà ai đây, có người sinh mà không có người bảo ban hả, sao lại dám đi đánh người khác như vậy?"

Trẻ con thì luôn sợ người lớn, Nhiếp Tiểu Cường nhìn thấy Trần Lệ Na thì lập tức buông tha anh em Nhiếp Vệ Dân mà chạy đi xa.

Nhiếp Vệ Dân cũng lập tức kéo hai em trai mình chạy như bay.

Từ phía xa của cánh đồng, có một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi đi tới, thấy Nhiếp Vệ Dân chạy về phía mình, bắt đầu mở miệng cằn nhằn: "Bảo các con đừng chạy lung tung sao mà lại không nghe lời vậy chứ? Nhìn giày của mấy đứa xem có chỗ nào là không bị bẩn không? Ba các con vất vả ở bên ngoài để kiếm tiền, các con lại ra ngoài đánh nhau làm hỏng quần áo, lấy tiền đâu ra để sửa bây giờ?"

"Bà, là Nhiếp Tiểu Cường đánh bọn cháu trước.

"

"Ba của Nhiếp Tiểu Cường là Bí thư Đại đội, nếu ba cháu cũng là Bí thư Đại đội thì bà sẽ cho phép cháu đánh trả Nhiếp Tiểu Cường.

"

Thời gian đã qua nhiều năm, cộng thêm việc kiếp trước Trần Lệ Na không thường xuyên ở nhà cho nên cô chỉ có thể nhớ được vài người ở trong thôn, còn những người ở thôn bên cạnh cô hoàn toàn không nhận ra là ai.

Tất nhiên là cô cũng không nhận ra người phụ nữ trung niên này.

Nhưng mà Nhiếp Vệ Dân gọi người này là bà, nếu vậy thì theo như sự suy đoán của cô, người này chỉ có thể là bà nội của cậu nhóc.

Trần Lệ Na dù đã sống ở thôn nhỏ bên bờ sông Tề Tư hai mươi năm, nhưng cô không hề biết rằng ở bên kia sông lại chính là gia trang nhà họ Nhiếp.

Về sau mỗi lần cô hỏi Nhiếp Bác Chiêu chuyện liên quan đến người nhà của anh, anh đều nói họ mất hết rồi, nhưng theo tình hình bây giờ thì rõ ràng anh vẫn còn người thân.

"Cháu là con út nhà ông Trần đúng không? Chị gái cháu có ở nhà không? Bác nghe nói hôn ước giữa cháu và Quốc Trụ cũng bị hủy bỏ, mà với điều kiện xuất thân của cháu chắc hẳn hiện tại đang khó khăn trong việc tìm đối tượng kết hôn phải chứ?" Người phụ nữ cười hỏi.

Trần Lệ Na chỉ trả lời qua loa vài câu, dù sao cũng là người lạ nên không tiện nói nhiều.

Điều bất ngờ là đến khi Trần Lệ Na về tới nhà, cô phát hiện người phụ nữ kia đã ngồi trong phòng khách nhà mình tự bao giờ.

Mà cái đầu heo mẹ cô cất công hầm nửa ngày trời đang được bà ấy thưởng thức ngon lành.

"Bà Hà này, bốn hôm trước con trai tôi mới gửi thư từ biên giới về, nói mất ba ngày ba đêm đi tàu hoả, thêm nửa ngày đi xe khách đường dài, khoảng ngày mai sẽ về tới đây, mà thằng bé chỉ có mười ngày nghỉ phép, thời gian cả đi cả về đã mất tám hôm rồi, chỉ ở lại được hai hôm thôi, nên cô lớn nhà bà cũng cần chuẩn bị nhanh một chút.

" Người phụ nữ nói.

Hà Lan Nhi do dự: "Bà Hoàng thông cảm, Lệ Lệ nhà tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện làm mẹ kế của ai, hơn nữa những ba đứa trẻ, lại còn đều là con trai thì rất khó lòng nuôi dưỡng. Vả lại con trai bà tướng tá và nhân phẩm thế nào chúng tôi đều không biết, gả con bé đi gấp như vậy e rằng không hợp lý bà ạ.

"

"Nhưng bên nhà tôi đã gửi cho Lệ Lệ nhà bà hai mươi đồng. Bà thử nói xem ở thời điểm bây giờ hai mươi đồng giá trị tới thế nào, lương một người công nhân làm cật lực cả tháng mới được mười đồng thôi.

" Bà Hoàng vẫn tiếp tục thuyết phục.

"Nếu chúng tôi không thể đồng ý mối hôn sự này thì sao?" Hà Lan Nhi cắn răng hỏi.

"Vậy thì trả lại tiền, nhà bà phải trả lại toàn bộ hai mươi đồng cho tôi.

" Sắc mặt bà Hoàng thay đổi, cũng không tiếp tục ăn đầu heo nữa.

"Được, vậy bà chờ chúng tôi suy nghĩ một chút. Chờ con gái lớn tôi về, tôi sẽ hỏi ý con bé.

"

"Chỉ hỏi thôi có lẽ là chưa đủ đâu, ai cũng phải làm lụng cật lực thì mới có tiền chứ tiền không tự nhiên rơi từ trên trời xuống.

" Vừa nói bà Hoàng vừa cất bước rời đi.