“Tôi không nhầm.
”
Giản Nguyệt Lam nghiêm giọng, ánh mắt kiên định: “Ba đứa trẻ này tôi vừa cứu ra từ nhà hắn. Mọi người có thể xem xét. Và xin nhờ một người có lòng tốt đi báo công an ngay, bọn chúng còn đồng bọn nữa!
”
“Để tôi đi!
”
Một cậu bé con nhanh nhẹn chạy vụt đi, trong tay vẫn cầm một hộp diêm còn chưa kịp chơi hết.
“Đồng chí, cô kể lại đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu bé vừa đi khỏi, đám người lớn lập tức vây kín lấy Giản Nguyệt Lam. Bất kể thời đại nào, việc hóng chuyện của đám đông vẫn luôn là một bản năng không thể chối bỏ.
---
Đợi công an tới nơi, Giản Nguyệt Lam đã mệt mỏi đến mức miệng khô lưỡi khô vì phải trả lời quá nhiều câu hỏi từ đám đông.
Sau đó, cô cùng ba đứa trẻ – bao gồm cả Vu Thanh Hòa – và gã Tiền Đại Trụ bị trói gô, đều được công an đưa đi.
Những việc tiếp theo trở nên dễ dàng hơn: thẩm vấn, tìm cha mẹ của các đứa trẻ, mở rộng tìm kiếm khắp thành phố và truy bắt Vương Quế Hoa.
Tiền Đại Trụ bị đánh đến mức phải vào bệnh viện.
Giản Nguyệt Lam ra tay quá tàn nhẫn, đánh gãy xương sườn của Tiền Đại Trụ, thậm chí còn khiến anh ta bị chấn thương nặng ở phần dưới. Không đưa vào bệnh viện thì không xong.
Tin tức nhanh chóng lan ra, Chu Thanh Thanh và những người khác lập tức chạy tới.
Cùng lúc đó, đội bộ đội trên đảo nhận được một cuộc gọi từ phía công an ở An Thành.
- "Gì cơ? Một chị dâu quân nhân đã cứu ba đứa trẻ và còn đánh bọn buôn người trọng thương?"
- "Trong ba đứa trẻ được cứu có một đứa tên là Vu Thanh Hòa à? Đúng, đúng rồi! Đó là con của người trong đội chúng tôi! Còn người đánh bọn buôn người là Giản Nguyệt Lam? A, đúng vậy, đúng là cô ấy, chị dâu quân nhân rất xuất sắc của chúng tôi! Cảm ơn, cảm ơn nhiều! Chúng tôi sẽ lập tức cử người tới, mong các đồng chí công an hỗ trợ chăm sóc tốt cho họ.
"
Sau khi cúp máy, sư trưởng gọi Tiểu Vương tới để báo cho Vu Thắng Lợi và Diệp Lâm Tinh lên văn phòng.
Mười phút sau, hai người vội vã đến nơi. Qua lời sư trưởng, họ biết toàn bộ sự việc đã xảy ra.
Sau đó, cả hai với nét mặt nghiêm trọng, lạnh lùng rời đi, xuất phát ngay tới An Thành.
Trên đường đi, Vu Thắng Lợi cảm thấy rất áy náy, liền nói:
- "Lão Diệp, thật xin lỗi, để Tiểu Giản nhà cậu phải chịu khổ.
"
Diệp Lâm Tinh lắc đầu, giọng điềm tĩnh:
- "Không sao. Bọn buôn người đáng bị đánh. Nhị Oa (tên thân mật của Vu Thanh Hòa) không sao là tốt rồi.
"
Khi nói câu này, nét mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn vài phần. Điều đó khiến Vu Thắng Lợi ngạc nhiên, liền hỏi:
- "Cậu không lo lắng vợ cậu bị thương à?"
Diệp Lâm Tinh im lặng một lúc, rồi trả lời thẳng thắn:
- "Lo chứ!
"
Thực ra, anh lo lắng cô vợ mình sẽ lỡ tay đánh chết người. Nhưng cũng may, cô biết kiểm soát lực tay, chỉ khiến đối phương bị thương nặng chứ không gây án mạng.
Không muốn tiếp tục đề tài này, Diệp Lâm Tinh chuyển sang hỏi:
- "Sao anh lại để Chu Thanh Thanh mang theo hai đứa nhỏ đi An Thành? Cô ấy mới mười tám, mười chín tuổi, tính cách còn quá trẻ con. Anh yên tâm để cô ấy lo liệu như vậy à?"
Vu Thắng Lợi nghe vậy thì thở dài:
- "Dạo gần đây, cô ấy cư xử rất tốt, tốt đến mức tôi quên mất rằng cô ấy vẫn còn trẻ.
"
Diệp Lâm Tinh nghi ngờ nhìn Vu Thắng Lợi. Anh tự hỏi liệu Vu Thắng Lợi có đang quá chìm đắm trong sự dịu dàng giả tạo của Chu Thanh Thanh mà không nhìn thấy những biểu hiện bất ổn của cô ấy hay không.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Diệp Lâm Tinh thấp giọng nhắc nhở:
- "Về sau nên cẩn thận hơn. Lần này may mà vợ tôi phát hiện kịp thời, truy đuổi và cứu được bọn trẻ. Nếu không, hai đứa con anh mà xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không tìm lại được nữa.
"
Vu Thắng Lợi nghe mà cũng cảm thấy rùng mình, vội gật đầu: