[ Thập Niên 70 ] Nữ Phụ Pháo Hôi Nuôi Oa Trên Hải Đảo Mỗi Ngày

[ Thập Niên 70 ] Nữ Phụ Pháo Hôi Nuôi Oa Trên Hải Đảo Mỗi Ngày

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,598
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Hiện Đại
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

- "Tôi biết rồi. Sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

"

Trên xe, dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cả hai vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh. Suốt quãng đường sau đó, không ai nói thêm lời nào.

Tới khoảng 7 giờ tối, cả hai cùng các đồng chí công an xuất hiện trước mặt Giản Nguyệt Lam và Chu Thanh Thanh.

Diệp Lâm Tinh vừa thấy vợ, ánh mắt lập tức dò xét từ đầu đến chân, giọng gấp gáp hỏi:

- "Em có bị thương không?"

Giản Nguyệt Lam lắc đầu, trả lời ngay:

- "Không có.

"

- "Đưa tay anh xem.

"

Cô ngoan ngoãn đưa tay ra, để anh kiểm tra kỹ lưỡng. Sau khi chắc chắn rằng trên tay cô không có vết thương nào, cuối cùng Diệp Lâm Tinh cũng yên tâm hoàn toàn.

“Hôm nay em hành động hơi liều lĩnh đấy.

Diệp Lâm Tinh buông tay Giản Nguyệt Lam ra, ánh mắt anh trầm lặng nhìn cô, giọng nghiêm túc: “Biết rõ địa điểm rồi thì cách làm đúng phải là báo công an, chứ không phải tự mình xông vào.

“Em xin lỗi.

Giản Nguyệt Lam cúi đầu, trông ngoan ngoãn như một học sinh nhận lỗi.

Diệp Lâm Tinh thầm thở dài trong lòng. Cô vợ này của anh, bên ngoài thì tỏ ra ngoan hiền, nhưng trong thâm tâm lại rất khó mà giữ yên.

Anh đang định nói thêm gì đó thì Vu Thắng Lợi bước tới, gật đầu cảm ơn:

“Em dâu, hôm nay thật sự cảm ơn em rất nhiều.

Nói xong, anh cúi người định khom lưng để tỏ lòng biết ơn với Giản Nguyệt Lam.

Cái quái gì thế?!

Giản Nguyệt Lam vội vàng ngăn lại, vẻ mặt luống cuống: “Anh đừng làm vậy! Em chỉ là tình cờ thôi.

Thật sự là tình cờ. Chính cô cũng không biết chuyện Vu Thanh Hòa bị bắt cóc xảy ra vào hôm nay.

Nhưng Vu Thắng Lợi lại không nghĩ như vậy. Đối với anh, không quan trọng là tình cờ hay không, điều quan trọng là Giản Nguyệt Lam đã kịp thời cứu con trai anh, giúp gia đình anh thoát khỏi bi kịch đau lòng.

“Em xứng đáng được nhận.

Anh kiên quyết nói rồi lại định cúi người.

Ngay lúc đó, một giọng nói gấp gáp vang lên:

“Tiểu Bảo! Tiểu Bảo nhà tôi có phải đang ở đây không?”

Mọi người quay đầu lại, thấy một nhóm người đông đúc tràn vào. Dẫn đầu là một người phụ nữ mặt mày tiều tụy, trông vô cùng mệt mỏi và lo lắng. Đi cạnh bà là một người đàn ông tầm hơn 40 tuổi, dáng vẻ vừa uy nghi vừa phờ phạc.

“Chú Trần!

Diệp Lâm Tinh bất ngờ lên tiếng, nhìn người đàn ông kia. Ông cũng sững sờ khi thấy anh, rồi nói:

“Tiểu Diệp? Sao cậu lại ở đây? Không phải đang ở biên giới sao?”

“Anh quen họ à?”

Công an chưa kịp hỏi hết câu, người đàn ông đã gật đầu khẳng định:

“Quen chứ!

Viên công an mỉm cười, nói tiếp: “Vậy thì anh càng nên cảm ơn vợ cậu ấy. Chính chị ấy đã cứu con anh.

Nói rồi, anh chỉ về phía Giản Nguyệt Lam.

Người đàn ông tên Trần Đông Lai nhìn sang Giản Nguyệt Lam. Cô mỉm cười, gật đầu: “Không cần cảm ơn, đó chỉ là tình cờ thôi.

Dáng vẻ của cô bình tĩnh, tự nhiên nhưng không kém phần đĩnh đạc.

Trần Đông Lai khẽ nhướng mày. Trước đây, ông nghe nói vợ của Diệp Lâm Tinh là một cô gái ở quê. Nhưng qua lời kể hôm nay, cô gái này ngoài làn da hơi rám nắng thì chẳng giống chút nào với hình ảnh “gái quê” mà ông hình dung.

“Để tôi gặp con trước, cảm ơn sau cũng được.

Ông nói, giọng trầm nhưng đầy xúc động. Lúc này, chuyện cấp bách nhất là được nhìn thấy đứa trẻ.

Giản Nguyệt Lam và Diệp Lâm Tinh hoàn toàn thông cảm, gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, trong nhà vang lên tiếng khóc đầy mừng rỡ và xúc động. Tiếng khóc ấy làm mọi người ai cũng thấy nặng lòng.

Ngay sau đó, một “lễ cảm ơn” lớn chính thức bắt đầu. Giản Nguyệt Lam bị cả đám người vây quanh khen ngợi, trong tay chất đầy tiền mà cô từ chối không được.

Đúng lúc ấy, Vương Quế Hoa – kẻ cầm đầu vụ bắt cóc – bị cảnh sát dẫn giải vào phòng thẩm vấn.

Cùng với bà ta còn có một đứa trẻ khác vừa được giải cứu. Tính cả hôm nay, Vương Quế Hoa đã bắt cóc tới bốn đứa trẻ. Không thể không thừa nhận, bà ta đúng là một “nhân tài” của đường dây buôn người.