Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh

Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 160
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Truyện Sủng
Điền Văn
Hệ thống
Hài Hước
     
     

Tô Điềm Điềm tức giận, chân cô đã có chút run rẩy, thế mà cô lại còn bị hắn khinh bỉ, mu

mu ~

Tô Điềm Điềm nhắm ngay chân của hắn, xông đến thật nhanh, lập tức tóm lấy hắn.

Lưu Kiệt không biết đồ súc sinh này đã làm cái gì, mà sức lực lại lớn như vậy, có thể trực tiếp đem hắn đẩy ngã.

Tô Điềm Điềm tiến lên dùng hai chân đem giơ hắn lên cao, “Mu mu ~ Bây giờ đã biết sự lợi hại của cô đi !

Lưu Kiệt bị cô dùng hai chân giơ lên cao, cả người đều ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào trâu, mặt lại không nhịn được run rẩy, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Tô Điềm Điềm nghiêng đầu, dùng một chân chọc vào người của hắn.

“Mu mu”

Trâu đáng sợ như vậy sao? Ai nhất định là trước đây hắn chưa từng bị dọa sợ.

“Hệ thống, đổi một thân thể người.

“Đổi thành công, giá trị khen ngợi hiện tại của ký chủ là 1246 điểm.

Tô Điềm Điềm rất vui vẻ, muốn mau chóng lấy được tiền, cô dùng một bàn tay trực tiếp xách theo Lưu Kiệt, đi về hướng nhà của đại đội trưởng, cô muốn lấy tiền mua quần áo.

Tô Điềm Điềm xách theo Lưu Kiệt còn chưa đi được vài bước, liền đụng phải sạn phân quan.

“Khụ khụ”

Tô Điềm Điềm ngây người, ho khan kịch liệt. Vì sao sạn phân quan cũng chạy đến đây a, thật là xấu hổ….

Cô nhanh chóng cúi đầu, cầu nguyện hắn không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.

Tô Điềm Điềm tuy mặc một bộ đồ bệnh nhân rách tả tơi, nhưng vẫn khó che lấp được vẻ đẹp của cô.

Nhưng thứ mà Hàn Thầm để ý lại không phải là cái này, khuôn mặt của cô gái này, thế nhưng lại giống nhu đúc với người trong giấc mơ của hắn.

Hàm Thầm khống chế cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng mình, mím môi nói, “Đồng chí, xin hỏi cô có nhìn thấy con trâu nào ở gần đây không?”

“Mu!

“ ?” Tiếng kêu quen thuộc, từ trong miệng cô phát ra, làm trong lòng Hàn Thầm nổi lên nghi ngờ.

Tô Điềm Điềm nhanh chóng che miệng lại, vừa nghe sạn phân quan nhắc đến trâu, cô theo bản năng liền đáp lại. sơ xuất, thật là sơ xuất. Tô Điềm Điềm tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thầm, Nghe được giọng nói của hắn, cô liền nhịn không được “Mu mu” làm nũng, sạn phân quan của cô là người hỉ nộ vô thường, luôn vô cớ làm phiền cô.

Hàn Thầm vô tội bị trừng nhưng cũng không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại luôn có cảm giác nói không nên lời đối với người trước mắt. Cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu đối với cô!

Ánh mắt Hàn Thầm tối đi, “Ta đã làm sai cái gì sao?”

Tô Điềm Điềm lập tức trả lời, “Không có a! tôi còn có việc nên đi trước. Còn con trâu mà anh nói, tôi thấy nó đi về hướng bên kia rồi.

” Tô Điềm Điềm chỉ về hướng chuồng bò, gặp phải tình hướng này nhất định phải phủi sạch quan hệ.

Hàn Thầm không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, luôn có chút không nỡ để cô rời đi.

“Cô muốn đi đâu?” hắn liền buộc miệng thốt ra.

Không khí lập tức lâm vào trầm mặc, đợi thật lâu Hàn Thầm vẫn không thấy được câu trả lời của đối phương.

Hắn đưa tay đè chặt hai đầu chân mày, thật là điên mất rồi, đối với người mới gặp lần đầu lại hỏi một câu như vậy, nhiệt tình như vậy làm hắn hoài nghi bản thân mình có vấn đề.

Tô Điềm Điềm nghe thấy, hai mắt mở to, suy nghĩ trong đầu bay nhanh, sạn phân quan nói vậy có ý gì, chẳng lẽ thấy ta bắt được kẻ ăn trộm gà cũng muốn giành một chút công sao?

Không thể nào? Tô Điềm Điềm một chút cũng không tình nguyện, Cô còn phải tích góp tiền để mua quần áo. lại nói, sạn phân quan gần đây kiếm được rất nhiều tiền mà.

Chính là…….

Tô Điềm Điềm thấy bộ dáng chau mày của Hàn Thầm, có chút do dự, có phải hay không cô cùng thỏ con ăn quá nhiều, nên Hàn Thầm không còn tiền.

Tô Điềm Điềm khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói, “Ta bắt được kẻ trộm gà muốn đi đến nhà đại đội trưởng để lấy phần thưởng. Ngươi cũng muốn…...

Mặt của Tô Điềm Điềm trắng nõn mềm mại, làm cho Hàn Thầm nghĩ muốn sờ một cái.

Tô Điềm Điềm còn chưa nói xong, hàn Thầm liền đánh gãy lời nói của cô, “Hiện tại muốn đi qua sao?”

Hàn Thầm, “Giờ đã là nửa đêm, tuy rằng đại đội trưởng không để ý, nhưng hình như nữ đồng chí không phải là người trong đại đội này, từ trước đến này ta chưa từng thấy qua cô.

Tô Điềm Điềm “!

!

!

Tô Điềm Điềm trở nên hoảng loạn, tự mình trấn định lại, “Ngươi cũng thấy rồi, ta trời sinh khác với mọi người, nghe nói nơi này có trộm nếu bắt được sẽ được thưởng năm đồng nên mới tới, ta chỉ muốn lấy tiền mua quần áo mới.

” Nói xong Tô Điềm Điềm cơ to mắt ngây ngốc hỏi một câu, “Đồng chí sẽ tin tưởng tôi sao?”

Tiếng nói của Tô Điềm Điềm mềm mại ngọt ngào, giống như cào vào đáy lòng của Hàn Thầm, làm hắn…. lại tin tưởng.

Đặc biệt là khi nghe cô nói tới chỉ vì muốn mua một bộ quần áo mới mà đến đây để bắt trộm, trong lòng Hàn Thầm càng không bình thường, vừa đau lòng lại kèm theo một chút chua xót.

Tô Điềm Điềm biết hắn tin mình, đôi mắt liền cong lên. Sạn phân quan là người có lòng đa nghi, tâm phòng bị lại mạnh, không nghĩ tới hiện tại cô chỉ bịa ra một lý do, thế mà hắn lại tin, cô cảm thấy bản thân mình thật thông minh.

Tô Điềm Điềm ngượng ngùng nói, “Ngươi có muốn đi cùng ta hay không?” lấy được tiền thì cùng nhau chia đều a, Tô Điềm Điềm tin tưởng chính mình, nhất định sẽ lại tìm được cơ hội tích cóp tiền cho mình.

Cảm giác kích động vui sướng lan tràn không ngừng trong tâm trí của Hàn Thầm,

Hàn Thầm nắm chặt tay, nỗ lực bảo trì lý trí của mình.

“Dù cô có đi nói, cũng sẽ không được cho tiền đâu.

“Cái gì?” Tô Điềm Điềm trợn tròn đôi mắt.

Hàn Thầm có vẻ được tự nhiên nói . “Cô không phải là người của đại đội Hồng Dương, đây là chuyện nội bộ, nếu bị truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cả đại đội, nên cho dù cô bắt được kẻ trộm thì cũng sẽ bị đại đội trưởng hoài nghi người của những đại đội khác luôn nhìn chằm chằm vào đại đội Hồng Dương.

“A?” Đầu Tô Điềm Điềm cúi thấp xuống, nhìn giống như rất buồn bã, tiền của cô.

Hàn Thầm nói tiếp, “Bằng không cô đem người đưa cho tôi, tôi nhận được tiền rồi đưa lại cho cô.

Tô Điềm Điềm có chút do dự, “Tôi….

.

tôi không biết chính xác khi nào mình mới rảnh.

Hân Thầm cười nhẹ, chậm chậm nói, Tôi có thể đến lúc cô rãnh.

Tô Điềm Điềm rốt cuộc cũng không bỏ được năm đồng tiền, bằng không liền nhân cơ hội lúc Hàn Thầm không để ý, biến thành hình người để gặp hắn.

Nghĩ xong Tô Điềm Điềm mới mềm mại lên tiếng, “Kia được a, buổi chiều ngày mai gặp mặt thì thế nào?”

Hàn Thầm đè xuống khóe miệng đang muốn cười, “Tốt a!

Tô Điềm Điềm, “ Ân….

.

Tôi còn có việc nên đi trước.

“Chờ một chút!

” Hàn Thầm gọi cô lại, Đem áo khoác cởi ra khoác lên người đối phương, bộ quần áo rách nát kia căn bản không che được hết người Tô Điềm Điềm, vừa nhìn thấy hắn đã muốn làm như vậy.

“Có thể cho tôi biết tên của cô được không?”

Gửi thấy ơi thở thuộc về nam nhân làm cho mặt của Tô Điềm Điềm đỏ ửng, âm thanh nhỏ đến nỗi nghe không rõ, mềm mại lên tiếng, “ Tôi gọi là Tô Điềm Điềm.

Hàn Thầm mấp máy môi, quả nhiên rất ngọt.

Tô Điềm Điềm đôi mắt cong cong, hướng hắn vẫy vẫy tây, “Tôi đi đây.

Chỉ để lại Hàn Thầm Ngốc lăng tại chỗ, gió lạnh thổi qua mới kéo hắn về hiện thực. Nhìn thấy Lưu Kiết còn hôn mê nằm ở đó, hắn mới xác định chuyện này hết thảy đều là sự thật, hắn thế mà lại có thể tự nguyện giúp người khác làm việc mà không cần hồi báo gì. còn đem cả áo khoác cho người ta.