Nội tâm của Lưu bà tử ngũ vị tạp trần, nhưng tất cả chỉ còn lại chua xót. Bà ta nguyện ý gánh tội thay con trai, nhưng những lời mà con trai nói quá đả thương người. tất cả đều là số mệnh, lúc trước con trai đem trách nhiệm đẩy lên người Nhị Hoa, Lưu bà tử còn cảm thấy may mắn, nhưng hiện tại bà ta cũng bị y như vậy.
Đại đội trưởng cũng sẽ không vì, bọn họ trốn tránh trách nhiệm mà không trừng phạt, càng miễn bàn là còn trộm gà của của nhiều nhà như vậy. gà đều đã bị Lưu Kiệt ăn vào trong bụng, vậy có thể làm gì, tất nhiên là phải bồi thường lại a!
Cuối cùng đại đội trưởng quyết định, Lưu Kiệt phải viết cho mỗi nhà một cái giấy nợ.
Hàn Thầm vẫn nhớ rõ lời hứa kia, nhấp môi mở miệng hỏi, “Đại đội trưởng, ông nói ai bắt được kẻ trộm sẽ được khen thưởng năm đồng lời nói này còn tính sao?”
Đại đội trưởng nhất thời còn chưa có phản ứng kịp liền hỏi lại, “Gì?”
Chu Thúy Thúy sốt ruột thúc giục, “Cha, tiền!
”
Cha cô ta đúng là càng già càng hồ đồ.
Đại đội trưởng đột nhiên hiểu ra, từ trong túi lấy ra năm đồng đưa cho Hàn ầm.
Hai mắt Tô Điềm Điềm phát sáng, tiền sắp tới tay rồi.
Tô Điềm Điềm đang định tiến lên phía trước lấy tiền, không nghĩ tới sạn phân quan lại cất tiền vào túi mất.
Tô Điềm Điềm tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hàn Thầm xoa lông của nó, nhỏ giọng giải thích, “Cái này là của người khác.
”
Tô Điềm Điềm vung vẩy đầu qua lại, được, dù sao cuối cùng nó cũng là của trâu.
Đại đội trưởng kích động nói, “Đại đội chúng ta chính là thiếu những nhân tài như thanh niên trí thức Hàn, nếu không có cậu ấy, hôm nay không có khả năng bắt được kẻ ăn trộm gà, đấy chính là khen thưởng! Mọi người đều phải học tập theo cậu ấy, chúng ta cho cậu ấy một tràng vỗ tay!
!
”
Người của đại đội Hồng Dương ai cũng vỗ đỏ cả tay, không hỗ là người làm công tác văn hóa, chính là có năng lực, kia chính là năm đồng đó a!
“Cũng không biết là khoe khoang cái gì” Lâm Hải đứng trong đám người thấy vậy liền bĩu môi.
Người bên cạnh hắn túm lấy áo của hắn kéo lại, “Nhiều người nhiều miệng, đừng nói nữa.
”
“Đều là thanh niên trí thức, thế mà cái tên Hàn Thầm này lại chiếm hết nổi bật của chúng ta!
” Lâm Hải nghĩ đến bao kẹo sữa kia của hắn liền đau lòng.
Sự việc kết thúc, Hàn Thầm liền tính toán quay về.
Chu Nhị Nha lại gọi hắn lại, “Thanh niên trí thức Hàn, chờ một chút.
”
Ánh mắt của Hàn Thầm tối xuống, trước mắt hắn không biết lai lịch của đối phương, nên không thể rút dây động rừng.
Hắn nghiêng người cười đáp lại, nhỏ giọng hỏi, “Đồng chí Chu có chuyện gì sao?”
Nam nhân ôn nhuận như ngọc, diện mạo nho nhã, tướng mạo này không hổ là người đẹp nhất kinh thành.
Tô Điềm Điềm “Mu mu”
Cô nghiêng đầu nhìn sạn phân quan, phải bình tĩnh, không phải lúc trước hắn luôn dặn cô, thì Tô Điềm Điềm cho rằng hắn chưa có nhìn thấy nữ chủ tự dưng biến mất trong không khí ở chợ đen.
Nhu Nhị Nha cũng không phát hiện chỗ nào không đúng, cô ta còn cao hứng nghĩ, đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Thầm đối với cô ta ôn nhu như vậy.
Khuôn mặt cô ta đỏ ửng vén lại mái tóc nói, “Ta rất lo lắng, thanh niên trí thức Hàn không có bị gì đi?”
Hàn Trầm “Tôi không có chuyện gì!
”
Chu Thúy Thúy nhìn thấy chính là cảnh tượng này, lửa giận không che giấu được hét lớn, “Chu Nhị Nha ngươi còn không đi làm việc.
”
Trong lòng Chu Nhị Nha thầm mắng cô ta.
Sau khi đem Chu Nhị Nha đuổi đi, Chu Thúy Thúy liền đi lại đây.
Tô Điềm Điềm mang theo thỏ con, lùi lại phía sau vài bước, người này bôi cái gì lên mặt sao trông khó coi như vậy, Tô Điềm Điềm thật muốn phun tào, nguyên bản Chu Thúy Thúy lớn lên đã không được đẹp. nay lại tô cho hai mắt với cả môi cùng một màu hồng, trên mặt còn đánh phấn trắng toát nhìn chẳng khác nào lệ quỷ.
Hàn Thầm ho khan vài tiếng, “Đồng chí Chu, ta còn có việc, liền đi trước.
”
Chu Thúy Thúy, “...
.
.
.
Ai!
” Cô ta hôm nay còn đặc biệt sử dụng đồ son phấn còn dư lại trong hôn lễ của đường tỷ để trang điểm cho mình đó.
— —
Giữa trưa Tô Điềm Điềm luôn nghĩ cách làm thế nào để rời đi. liền thấy sạn phân quan tinh thần không yên, ……bắt đầu thay quần áo.
Tô Điềm điềm cọ cọ hắn, muốn hỏi hắn bị làm sao.
Hàn Thầm xoa lông của nó, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, không biết cô có đến hay không?
Quai hàm của Tô Điềm Điềm phồng lên, nỗ lực tránh khỏi bàn tay của sạn phân quan, lông của trâu vốn dĩ đã ít, nếu còn xoa tiếp thì chẳng mấy sẽ trọc mất.
Hàn Thầm nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nó, cúi người cười nói, “Có muốn cùng ta đi ra ngoài không ?’
Tô Điềm Điềm túm chặt thỏ con ở bên cạnh kiệt liệt lắc đầu.
Thỏ con ngây ngô nói, “Ngưu ngưu muốn cùng ta ở lại chuồng bò.
”
Hàn Thầm mím môi, tiểu ngưu càng ngày càng không còn dính lấy hắn như trước.
Tô Điềm Điềm thấy sắc mặt của sạn phân quan thay đổi, “Mu mu” hướng hắn làm nũng, trong nguyên tác khi nam chủ còn nhỏ, chính là đứa nhỏ thiếu tình thương. mà cô sớm chiều ở chung lại càng ngày càng cảm thấy thân thiết.
Tô Điềm Điềm chỉ chỉ vào chân núi, lại dùng chân vỗ bụng của mình.
Hàn Thầm nháy mắt hiểu ra, nhăn mày nói, “Tiểu ngưu muốn đi vệ sinh sao?”
Mắt Tô Điềm Điềm cong lên, mạnh mẽ gật đầu.
Mu mu……
Đúng rồi, chính nhà như vậy, sạn phân quan ngươi an tâm đi đi.
Hàn Thầm lại xoa lông nó, chỉ có thể từ bỏ ý định, búng cái mũi màu hồng mềm mềm nói, “Ta đi một lát sẽ về.
”
Tô Điềm Điềm nhìn hắn cầm năm đồng rời đi, khi ra khỏi chuồng bò cô vui như muốn phát điên, năm đồng của cô rất mau là đã có thể cầm trong tay rồi, mu mu ~
Tô Điềm Điềm xoay người để thỏ con tự mình chơi, còn cô thì đi đến chân núi.
Thỏ con biết cô không cho người theo sau mình khi đi vệ sinh, hơn nữa từ lần bị người khác nhìn lén, hiện tại nơi mà Tô Điềm Điềm đi vệ sinh không ai biết là chỗ nào cả.
— —
“Hệ thống đổi cho tôi một thân thể của con người.
”
“Đôi thành công, giá trị khen ngợi hiện tại của ký chủ là 1446 điểm”
Tô Điềm Điềm vội vàng đi ra phía sau chân núi, đem bộ đồng phục bệnh nhân mặc vào, lại đem quần áo của sạn phân quan mới mặc lúc sáng cho cô cởi ra.
Sau đó cầm quần áo lâm vào trầm mặc, hiện tại cô không thể quay về chuồng bò với bộ dạng này được, vậy thì đem quần áo để ở đâu đây. Được rồi, vẫn là chôn xuống hố đi, từ khi biến thành một con trâu, kỹ năng này của Tô Điềm Điềm càng ngày càng thành thạo.
Tô Điềm Điềm giải quyết xong chuyện quần áo, hoảng loạn mà đi đến chỗ đã hẹn gặp mắt với Hàn Trầm, vừa đến đã nhìn thấy Hàn Thầm chờ ở đó.
Tô Điềm Điềm chớp đôi mắt to của mình nói, “Thực xin lỗi, ta đã tới muộn.
” Chủ yếu là do dùng tay đào hố, không được tiện cho lắm.
Tô Điềm Điềm nhớ đến đêm qua chính mình đã đào hố chôn cái áo khoác xuống đất mà bây giờ quên lấy để trả người ta, ánh mắt có chút mơ hồ. khi hồi thần lại thấy Hàn Thầm đang nhìn mình chăm chú, liền cảm thấy ngại ngùng.
“Áo….
Áo khoác, ta thấy cái áo khoác kia rất đẹp, lại thực tốt, cho nên luyến tiếc mặc.
” Tô Điềm Điềm lắp bắp nói.
Cô sợ lời nói chưa đủ thuyết phục, lại bỏ thêm một câu, “Ngươi biết đấy, ta từ trước đến nay còn chưa từng mặc qua cái áo khoác nào tốt như vậy,
” Tô Điềm Điềm rất thản nhiên mà nói.