“Lục ca, hiện tại đã có 9 trung tâm thương mại đến đây đặt hàng của chúng ta.
” Lưu Ba vui vẻ cầm hợp đồng vừa mới ký xong chạy vào xưởng sản xuất báo cáo với Lục Thừa.
Những anh em cùng thôn với Lục Thừa sẽ gọi anh là Thừa ca để phân biệt với Lục Kiện còn những người ở thôn khác lại trực tiếp gọi anh là Lục ca.
Nghe vậy, Lục Thừa quay đầu cười nói: “Tốt, cứ dựa theo kế hoạch chúng ta đã đặt ra lúc trước mà làm. Dây chuyền sản xuất mới sẽ sớm được đưa vào sử dụng, đến lúc đó, một ngày chúng ta có thể sản xuất được 3000 cái máy.
”
“Vâng. Em sẽ sắp xếp đơn hàng theo số lượng 3000 máy.
”
Gia đình Lưu Ba làm nghề buôn bán phế phẩm, từ nhỏ cậu ấy đã nhìn thấy cách bố mẹ buôn bán, mặc dù không phải là chính quy nhưng cũng giúp cậu ấy phát huy được khả năng bán hàng của mình. Sau khi theo Lục Thừa đến Thâm Thành, cậu ấy đã thuận lợi tiếp quản việc bán hàng bên ngoài của nhà máy.
Trước mắt, sản nghiệp dưới danh nghĩa của Lục Thừa được chia làm hai phần:
Một là đồ điện Thừa Phong, nó đã phát triển thành “Thành phố đồ điện” và sẽ dần mở rộng sang các trung tâm thương mại lớn hơn.
Hai là nhà máy mà Lục Thừa mới thành lập, anh đã vay mấy chục vạn từ ngân hàng để mua dây chuyền sản xuất mới, bắt đầu sản xuất sản phẩm điện tử. Sản phẩm đầu tiên chính là máy nghe nhạc.
Lần này khi máy nghe nhạc được tung ra thị trường, đúng như anh dự đoán, gần như ngay lập tức nó đã thổi bùng một cơn gió lớn ở Thâm Thành.
Mọi người ai cũng muốn ở hữu một cái máy nghe nhạc, người làm buôn bán nhìn thấy cơ hội kinh doanh liền bắt đầu thăm hỏi mua số lượng lớn.
Từ trước đến nay, Lục Thừa làm kinh doanh đều theo nguyên tắc đôi bên cùng có lợi. Thị trường ở Trung Quốc lớn như vậy, anh không thể chiếm hết một mình được.
Để mọi người cùng tham gia và trở thành đối tác của mình còn tốt hơn nhiều so với việc trở thành đối thủ cạnh tranh trong tương lai.
“Cứ lấy tiền đặt cọc trước.
” Trước khi Lưu Ba rời đi, Lục Thừa liền nói thêm một câu.
“Được!
”
Lưu Ba lớn tiếng đáp lại, bây giờ là thị trường của người bán, tất cả mọi người đều lấy lòng cậu để mua máy nghe nhạc, mỗi ngày cậu đều rất vui vẻ.
Sau đó, chỉ trong một tuần ngắn ngủn, số lượng tiêu thụ máy nghe nhạc đã vượt quá 2 vạn máy.
Thu nhập từ máy nghe nhạc của Lục Thừa đã đạt mức đáng kinh ngạc là 150 vạn.
Làm hàng tồn kho mà Lục Thừa và những người khác chuẩn bị lúc trước dần cạn kiệt.
”
“Còn máy nghe nhạc không? Tôi muốn mua một cái.
”
Trương Triệu đang sắp xếp lại hàng hoá trong cửa hàng, đột nhiên có một vị khách chạy vào quầy, lớn tiếng hỏi.
“Xin lỗi đồng chí. Máy nghe nhạc đã hết. Nếu cô muốn mua, có thể đăng ký tên và địa chỉ trước, đợi sau khi có hàng, chúng tôi sẽ giao đến tận nhà cho cô.
”
Dịch vụ giao hàng tận nhà được triển khai sau khi Lưu Ba và mười sáu người khác đến.
Về cơ bản, trong bán kính mười km tính từ đồ điện Thừa Phong, bọn họ sẽ giao hàng miễn phí đến tận nhà, đương nhiên, nó vẫn có điều kiện đi kèm đó là bạn phải mua ít nhất 3 loại đồ điện, tổng số tiền phải vượt quá 500 đồng.
Nhưng vì máy nghe nhạc là sản phẩm do nhà máy bọn họ sản xuất cho nên giá thành thấp hơn nhiều so với các mặt khác như ti vi, tù lạnh, (vì không qua trung gian) vì vậy bọn họ mới đặc biệt thực hiện dịch vụ giao hàng tận nơi.
...
.
Điều này cũng là để nhanh chóng quảng bá máy nghe nhạc ra bên ngoài.
“A.
.
.
.
.
.
” Khách hàng thất vọng thở dài. Trước khi đến, cô ấy nghĩ rằng mình có thể sẽ may mắn mua được một cái máy, nhưng không ngờ lại giống với những lời mà các bạn cùng lớp nói, máy nghe nhạc rất được ưa chuộng. “Tôi sẽ đặt cọc tiền cho một máy nghe nhạc trước. Không biết bao giờ nó sẽ được giao đến nhà?”.
“Có lẽ phải mất sáu ngày”. Trương Triệu liếc nhìn sổ đăng ký, tiếc nuối nói, "Dây chuyền sản xuất của chúng tôi đã bão hòa, hiện tại nguồn cung hàng hóa rất eo hẹp.
"Sáu ngày .
.
. không sao cả .
.
.
"
“A Triệu, cậu làm xong việc chưa?”
Nhìn thấy khách hàng bên kia đã rời đi, lúc này Diệp Kiều mới lên tiếng hỏi.
Trương Triệu quay đầu nhìn về phía cửa sau của cửa hàng, vội vàng trả lời: “Chị dâu, chỗ này không còn việc gì nữa.
”
“Nhanh lên, chúng ta đi ăn cơm”
Máy nghe nhạc khởi đầu tốt đẹp, Lục Thừa đặt một phòng ở Yến Cẩm Đường, định chiêu đãi mọi người một bữa ăn ngon.
“Tới đây!
” Trương Triệu vui vẻ trả lời, nói với những nhân viên khác trong cửa hàng lát đúng giờ tan làm xong liền chạy ngay đến phía sau kho hàng.
Trước cửa kho hàng của đồ điện Thừa Phong, một nhóm thanh niên đang cười nói rôm rả.
Trên gương mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Diệp Kiều nhìn bọn họ cũng cười theo, từ sau khi đến Thâm Thành, sắc mặt của những đứa trẻ này đã tốt hơn rất nhiều, lúc trước có vài người sắc mặt tái nhợt do trong nhà quá nghèo, thiếu dinh dưỡng mà tạo nên.
Là một người đầu bếp, Diệp Kiều không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ ngoài gầy gò và xanh xao của bọn họ, bình thường cô luôn chuẩn bị những món ăn ngon khác nhau cho mọi người ăn.
.
Sau hơn một tháng đến đây, bằng mắt thường có thể nhìn thấy sắc mặt của mọi người đã tốt hơn rất nhiều.
“Tốt! Mọi người lên xe đi!
”
Vì có thể đưa tất cả mọi người đến Yến Cẩm Đường một lần, Lục Thừa đã thuê một chiếc xe buýt.
“Kiều Kiều, em ngồi phía trước với anh.
”
“Vâng.
”
Diệp Kiều đặt tay vào lòng bàn tay anh liền bị anh nắm chặt.
“Em có hơi say xe, ngồi phía trước sẽ thoải mái hơn.
”
“Ừm.
” Được chồng mình quan tâm mình như vậy, Diệp Kiều liền cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Anh đã nhờ người chuẩn bị ít mơ chua, đợi lát nữa lên xe em có thể ăn. "
Vào lúc lên xe, Lục Thừa nói thêm.
Diệp Kiều bật cười, lúc trước cô là người chuẩn bị mơ chua cho Nhậm Hiểu Tĩnh, không nghĩ đến bây giờ lại có người chuẩn bị mơ chua cho cô.
Trong nhóm người ở đây, Lưu Ba có địa vị khá đặc biệt, cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất, mọi người đều xem cậu ấy là em trai, bất cả là ai cũng đều sẽ cưng chiều cậu ấy một chút. Hơn nữa, Lưu Ba là người mang theo bọn họ kiếm được số tiền đầu tiên.
Số tiền đầu tiên mà các bạn nhỏ mười mấy tuổi kiếm được là nhờ bán phế phẩm. Nhặt đồ từ những nơi khác, thông qua quan hệ với Lưu Ba mà bán đi, sau đó mua thịt, mua bắp ăn.
Bọn họ có thể sống sót qua nạn đói trong những năm khó khăn nhất là nhờ công lao rất lớn của Lưu Ba.
“Các anh em, mau ngồi xuống, đồ ăn sắp được bưng lên rồi.
” Diệp Kiều vừa ngồi xuống cạnh Lục Thừa, nghe thấy tiếng hét của Lưu Ba, thiếu chút nữa cười phá lớn.
“Tiểu Ba quả thật là một nhân tài. Tiếng hét này của cậu ấy có thể so với Lỗ Trí Thâm trong (Thủy Hử )) .
Lục Thừa chưa từng đọc qua (Thủy Hử)), Ừm, anh chính là một người thô tục không có văn hoá. Bây giờ anh đang nỗ lực để bổ sung lại tri thức, nhưng những tri thức này lại vô cùng rộng lớn, nào là kinh tế học, khoa học vật liệu.
.
. tương đương với việc xây dựng một tòa nhà cao tầng từ mặt đất.
Cho nên, lúc Diệp Kiều cười nói anh không hiểu, chỉ vỗ lưng cô với vẻ nghi hoặc
“Lỗ Trí Thâm là ai?”
“Hắc, lát nữa sau khi trở về em sẽ nói cho anh.
” Diệp Kiều không quan tâm đến sự nghi hoặc của ông chồng nhà mình: "Dù sao anh ta cũng chỉ là một người rất quê mùa, bất cứ lúc nào cũng gọi các huynh đệ. Đặc biệt dễ thương”.
Khi mọi người đang nói chuyện, tất cả các món ăn đã được dọn lên.
Cuối cùng khi món chính được dọn ra lại có người gõ cửa tiến vào.
“Đồng chí Diệp.
”
Diệp Kiều đang thưởng thức bữa ăn thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!