Chương Chiêu thấy cô còn nhớ mình, gương mặt bụ bẫm của ông ngay lập tức lộ ra nụ cười vui sướng. Ông linh hoạt đi qua mấy cái ghế, trong tay bưng một cái dĩa lớn đặt trước mặt Diệp Kiều.
“Đồng chí Diệp, cô mau nếm thử món cơm chiên trứng hoàng kim của tôi rồi cho tôi vài lời chỉ dẫn đi.
”
Diệp Kiều dở khóc dở cười: “Ngài.
”
Chương Chiêu có chút ngại ngùng cười: “Vừa rồi tôi nghe Giám đốc Đường nói cô đến đây, cho nên tôi liền đến đây xin cô chỉ dạy một chút. "
Ông ta đã đặc biệt nói qua với Giám đốc Đường, nếu nhìn thấy Diệp Kiều đến đây phải ngay lập tức thông báo cho ông ta.
Các anh em ở bên cạnh đều khiếp sợ trừng lớn đôi mắt.
“Anh Triệu, chị dâu của chúng ta có quen biết với người ở nơi cao cấp này sao?.
”
Trương Triệu cũng rất kinh ngạc, thiếu chút nữa làm rơi chiếc đũa. Nhưng vì thể hiện sự bình ổn của bản thân cho nên anh ấy đã cố gắng lấy lại bình tĩnh, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Còn phải hỏi sao, kỹ thuật nấu nướng của chị dâu là đỉnh cao. Đi đến đâu đều có đầu bếp muốn đến bái sư”
“Ồ! Lúc trước tôi nghe nói cháu trai của trưởng thôn chính là đệ tử của chị dâu.
”
“Ý cậu là Lưu Học Siêu sao? Hoá ra cậu ấy học kỹ năng nấu ăn từ chị dâu sao? Tôi sống ở cạnh nhà cậu ấy, lúc trước mỗi lần cậu ấy nấu ăn, tôi liền hận không được mà bịt chặt cái mũi. Mùi hôi tanh thật sự làm cho người ta không chịu nổi. Nhưng vài tháng sau đó, phòng bếp của nhà cậu ấy lại truyền ra mùi hương vô cùng thơm ngon.
”
“Lúc trước tôi còn nghĩ, tại sao cậu ấy lại thay đổi như vậy được, hoá ra là học nấu ăn từ chị dâu”
“Lợi hại! chị dâu của chúng ta thật tuyệt vời”
“Chị dâu rất lợi hại, tương ớt đậu nành thôn chúng tôi nghe nói đã được bán ra nước ngoài luôn cơ.
”
Bên này bọn họ đang nhỏ giọng thảo luận, bên kia Diệp Kiều đã ăn vài miếng cơm chiên trứng.
Sau khi cẩn thận nếm thử, Diệp Kiều cười gật đầu.
“Hương vị này quả thật đã rất ngon. So với cơm chiên trứng hoàng kim mà tôi làm hầu như không có sự khác biệt.
”
“Thật sao?” Chương Chiêu kích động xoa tay.
“Tôi đã tập luyện rất lâu. Lúc trước tôi không thể kiểm soát được nhiệt độ, sau đó tôi mới nhận ra rằng, chỉ cần xào qua 10 lần trên lửa lớn, sau đó chuyển sang lửa nhỏ để rút nước đi là được.
"
“Ừm, cái này cần phải cân chỉnh nhiệt độ chính xác.
” Diệp Kiều nghe xong, tỏ vẻ tán thưởng. “Về sau ngài lại có thêm một món ăn đặc biệt nữa rồi.
”
Chương Chiêu chần chờ hỏi: “Đồng chí Diệp, cô có đồng ý để tôi lấy cơm chiên trứng hoàng kim trở thành món ăn đặc biệt ở đây không?”
“Không vấn đề. Đây là do chính ông tự học được mà.
”
niên đại này Diệp Kiều cũng không để ý đến cái này lắm, cô bình tĩnh gật đầu.
“Cảm ơn cô, đồng chí Diệp.
” Sắc mặt Chương Chiêu hồng hào, “Nhưng tôi cũng không thể cứ như vậy mà chiếm tiện nghi của cô được, về sau khi bán được một phần cơm chiên hoàng kim, tôi sẽ trả cho cô một đồng tiền.
”
Lông mày của Diệp Kiều khẽ động, cô không nghĩ tới đầu bếp chính Chương Chiêu lại có suy nghĩ thành thật đến như vậy.
“Không cần, thật sự không cần thiết.
”
Chương Chiêu nhíu mày: “Nhưng mà...
.
.
.
.
”
“Thật sự tôi không hề để ý.
”
Nếu mỗi lần có người học được từ cô cái gì đó cô đều thu thù lao, Diệp Kiều sẽ cảm thấy thật ngại ngùng. Kỹ năng nấu ăn của cô cũng là học được từ sư phụ, thỉnh thoảng có sự đôi mới nhưng cũng không thoát ly ra khỏi sự dạy dỗ của sư phụ. Cô rất vui khi dạy mọi người nấu ăn, cũng không hy vọng mọi người sẽ trả ơn.
Hơn nữa, đầu bếp Chương Chiêu báo đáp như vậy thật sự quá lớn, có lẽ đã được sự đồng ý của Yến Cẩm Đường.
“Nếu ngài thật sự muốn cảm ơn tôi, không bằng cho chúng tôi hai con tôm hùm phô mai được chứ? Hôm nay chúng tôi không có con tôm hùm nào cả.
”
Diệp Kiều nhìn thấy Chương Chiều vẫn đang chần chừ liền cười đưa ra một lời đề nghị.
“Chúng tôi đến muộn, người phục vụ nói tôm hùm hôm nay đã được đặt trước hết rồi. Không biết ngài có thể cho tôi một ít tôm hùm tươi được không?”
Tôm hùm phô mai là một trong những món ăn đặc sắc của Yến Cẩm Đường, quán áp dụng chế độ đặt trước, khách đến muộn sẽ không bao giờ gọi được món này.
Cảm nhận được sự nghiêm túc từ lời nói của Diệp Kiều, Chương Chiêu có chút xúc động.
Hiện tại ông ta đã quen với việc học kỹ năng nấu nướng phải trả phí cho đối phương, mặc dù có thể những kỹ năng ông có được là nhờ sự cố gắng của bản thân.
Khi Diệp Kiều nói sẽ không nhận tiền, ông ta liền cảm thấy kinh ngạc xen lẫn chút cảm động.
“Không thành vấn đề! Tôi sẽ tặng cho mọi người. Đảm bảo sẽ phục vụ cho cô những con tôm hùm tươi và to nhất"
Chương Chiêu vội vàng đồng ý.
“Được! Vậy phiền ngài rồi.
” Diệp Kiều cười gật đầu.
“Tốt! đồng chí Diệp, mọi người đợi một lát. Tôi đến phòng bếp chuẩn bị một chút.
”
Chương Chiêu rời khỏi phòng bao liền vội vàng đi về nhà bếp phía sau.
“Sao vậy? Đầu bếp Chương? Làm gì mà gấp gáp vậy?” Hạ Tấn Thành từ đầu hành lang bên kia chậm rãi đi tới, thản nhiên chào hỏi Chương Chiêu.
Lúc trước Diệp Kiều là người chuẩn bị bữa ăn cho Hạ Tấn Thành, Chương Chiêu biết hai người họ có quen biết, cho nên đem chuyện Diệp Kiều đang ở Yến Cẩm Đường nói ra.
“Cô ấy cũng đến đây sao?” Ánh mắt của Hạ Tấn Thành khẽ động, kể từ khi chào tạm biệt trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ từ nửa tháng trước, anh ta đã lâu chưa gặp lại Diệp Kiều.
Nửa tháng này, anh ta ở Thâm Thành, tâm trạng vẫn luôn không được tốt lắm. Nghe được tin tức của thấy Diệp Kiều, cơn mưa âm ỉ còn sót lại trong mắt anh ta dường như đã biến mất rất nhiều.
“Vừa hay tôi muốn đến chào hỏi cô ấy một tiếng.
”
Chương Chiêu không chú ý đến lời nói đầy ý vị của anh ta, chỉ cười nói một câu: “Được, ngài đi về phía trước hai bước, phòng 512 là phòng mà đồng chí Diệp và những người khác đang ngồi.
”
Nói xong, ông ta lại tiếp tục hướng về phía nhà bếp mà đi, lần này ông ta rất nhanh đã đến được phòng bếp, bắt đầu chọn lựa những con tôm hùm tươi nhất, lớn nhất để chuẩn bị làm món ăn.
Hạ Tấn Thành đi dọc hành lang đến phòng 512, vươn tay ra gõ cửa.
“Cóc cóc cóc!
”
“Hả? Đồ ăn đã làm xong rồi sao?”
Lưu Ba ngồi ở phía ngoài cùng trong miệng còn cắn một cái chân gà, xoay người nói: “Vào đi.
”
Hạ Tấn Thành mở cửa đi vào, kinh ngạc phát hiện trong phòng thế mà lại có hơn hai mươi người.
“Hạ thiếu?” Diệp Kiều thấy anh ta, theo bản năng đứng lên.
Cô có chút chột dạ, lúc trước ở hội chợ thương mại vải dệt cô đã đồng ý với anh ta sẽ làm cho anh ta một bàn đồ ăn ngon, sau đó cô lại vội vàng kéo chị dâu chạy mất, để một mình anh ta lại cho cái vị Uông Ngôn Hi khó hiểu kia.
Là bạn bè, Diệp Kiều cảm thấy mình, khụ khụ, là người không giữ lời.
“Kiều Kiều, mọi người tổ chức tiệc gia đình sao?”
Hạ Tấn Thành dựa vào cửa phòng, cười trêu chọc.
Lục Thừa siết chặt ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tấn Thành. Quan hệ của anh ta và Kiều Kiều từ bao giờ lại tốt đến như vậy? Vậy mà lại trực tiếp gọi cô là “Kiều Kiều”.
“Ừm, cũng coi như là tiệc gia đình. Anh có muốn tham gia không?”
Hạ Tấn Thành không chút do dự mà gật đầu: “Được.
”
Diệp Kiều:
Cô chỉ khách sáo mà hỏi một chút thôi.
“A Thừa, chúng ta dịch vào bên trong một chút đi.
”
Lời đã nói ra, chỉ có thể chịu, Diệp Kiều vươn tay đẩy ông chồng của mình.
Lục Thừa hơi nhướng mày, nhìn cô, một hồi lâu mới nói:
“Được”.
Mọi người nhanh chóng dịch chuyển vị trí, vốn muốn Hạ Tấn Thành ngồi gần đó nhưng anh ta lại trực tiếp đến bên trái Diệp Kiều.
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Diệp Kiều có chút kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không đúng lám.
Cô vẫn chưa hiểu được hàm ý sâu xa trong đó thì Lục Thừa đã mở miệng nói trước.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!