Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,445
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Trương Hoa chọn lấy phần bụng của con cá đen, bộ phận này ít xương nhất nhưng thịt lại nhiều nhất, vị cũng rất ngon và mềm.

Chiếc đũa chọc xuống, thấy rõ lớp thịt cá dưới lớp da vàng khô là lớp thịt cá trắng như tuyết, khi lớp thịt cá vừa hiện ra, một cổ mùi thơm thuần khiết cũng theo đó mà xuất hiện, mùi thơm của cá và hơi nóng của nó làm đôi mắt của Trương Hoa trở nên mờ mịt.

Anh ta mấp máy môi, kìm nén cơn thèm ăn lúc này xoay đôi đũa lấy một miếng cá chấm toàn bộ vào bát nước sốt

Phía dưới miếng cá được nhúng bởi nước sốt cay, chỉ cần hơi dùng lực một chút, toàn bộ miếng cá sẽ được nhúng vào trong nước sốt. Vài giây sau, khi nhấc đôi đũa lên, miếng cá đã thay đổi màu sắc hoàn toàn

Miếng cá biến thành màu đỏ nhạt pha chút nâu, đó là màu của ớt kết hợp với tương đậu

Không thể chịu thêm được nữa Trương Hoa cúi người nhét toàn bộ miếng cá vào trong miệng

Anh ta ăn cái gì cũng thích ăn một miếng thật lớn, cơ miệng chuyển động nhanh chóng như vậy anh ta mới có thể cảm nhận được hết vị ngon của món ăn.

Bởi vì Trương Hoa và Khôn ca nói bản thân có thể ăn cay, cho nên lúc Diệp Kiều làm món cá nướng đã sử dụng tương ớt Hạ Hoà.

Vừa rồi cô đã đem nguyên liệu mà chị Cúc mua phân loại quả trong đó ớt tươi không đạt được yêu cầu tối thiểu của cô Độ cay, mùi vị đều không đạt tiêu chuẩn.

Không còn cách nào khác, Diệp Kiều đành phải dùng tương ớt có sẵn. Ớt được sử dụng làm tương ớt Hạ Hoà được Diệp Kiều lựa chọn khá kỹ lưỡng, ớt mà cô dùng chính là ớt cay thôn Sơn Câu. Ớt ở đó có kích thước nhỏ, có mùi thơm, trên thị trường khó mà mua được, bây giờ càng không mua được, bởi vì nó đã được xưởng thực phẩm Hạ Hoà thu mua.

Thôn Sơn Câu thôn nằm ở vùng sơn cốc xa xôi, thôn dân ở đây lao động vất vả cần cù quanh năm suốt tháng nhưng không kiếm được bao nhiêu, từ sau khi được xưởng thực phẩm

Hạ hoa lựa chọn để thu mua ớt, cuộc sống của họ mới trở nên sung túc hơn.

“Anh Khôn! Anh mau ăn đi.

” Trương Hoa ăn một cách ngon lành khi quay đầu liền phát hiện người anh em của anh ta đang trông chờ, anh ta ngây lập tức cảm thấy xấu hổ.

“Thật sự ăn rất rất ngon Anh Khôn, lần này rất cảm ơn anh. Em cảm thấy kỹ năng nấu nướng của Diệp tiểu thư có thể lấy được giải quán quân luôn đấy.

“Không dám ạ.

” Diệp Kiều cười nhạt.

Mục đích lớn nhất khi cô tham gia chương trình này là để những người khác có thể nhìn thấy cô.

Diệp Kiều muốn tìm người ở Hồng Kông thật sự không dễ dàng nhưng khi cô đứng dưới ánh đèn sân khấu thì lại khác

Từ người đi tìm kiếm thành người được tìm kiếm.

Cách này hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều

Sau khi Trương Hoa thưởng thức qua tay nghề của Diệp Kiều liền không muốn đi xem hai người được tiến cử khác (lúc trước anh Khôn nói sẽ chuẩn bị cho anh ta ba người), anh ta trực tiếp lấy từ trong túi ra phần hợp đồng mà anh ta vẫn luôn mang theo bên người. Diệp Kiều nghiêm túc xem qua hợp đồng, cô biết đây là hợp đồng tham gia chương trình lần này, vì vậy cô dứt khoát ký tên mình lên đó

“Cô cầm lấy phù hiệu này đi, ngày mai đến TV Hồng Kông tầng 4 phòng 401 tìm tôi báo danh.

Trương Hoa vuốt cái bụng có chút nhô lên của mình, cảm thấy vô cùng thoã mãn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Kiều giống như đang nhìn một cực phẩm đầy tiềm năng.

“Cô Diệp, tôi rất xem trọng cô!

Diệp Kiều cất phù hiệu, cười đùa: “Anh Hoa, anh chính là Bá Nhạc của tôi. Nếu tôi thành công, chẳng phải chứng minh anh có ánh mắt nhìn người rất tốt sao?”

“Ha ha ha ha, cô Diệp thật biết nói chuyện” Trượng Hoa nghe cô nói như vậy liền vô cùng vui vẻ, “Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại vào ngày mai.

“Ngày mai gặp.

Anh Khôn khẽ gật đầu với Diệp Kiều, khoác vai Trương Hoa rời đi. Chắc chắn hai bọn họ có hoạt động khác vào ban đêm, nhưng mà những việc đó Diệp Kiều lại không hề Khi Diệp Kiều trở lại cửa tiệm, Trương Cúc Hoa đang ăn phần sốt trong bát. quan tâm.

Nhìn thấy ánh mắt không tán đồng của Diệp Kiều, Trương Cúc Hoa cười lấy lòng: “Kiều Kiều, nước súp em nấu rất ngon. Chị thấy còn một chút, nó vẫn còn nóng, vẫn có thể ăn được.

Diệp Kiều thở dài: “Chị Cúc, là em làm trễ giờ ăn cơm của chị.

Nếu không phải vì cô, Trương Cúc Hoa có thể đã được ăn trưa sớm hơn, không đến mức từ sáng đến giờ chỉ ăn một cái bánh chẻo áp chảo.

“Không sao, chúng ta là bạn mà.

” Ngược lại Trương Cúc Hoa lại rất chân thành.

Diệp Kiều nghĩ một lúc, sau đó lấy vở bài tập cùng bút của Dương Tiểu trạch ở bên cạnh viết ra công thức chế biến cá nướng và sốt.

Vài phút sau, cô đưa cuốn vở qua.

“Chị Cúc, chị cầm lấy công thức chế biến món cá nướng này đi.

Sắc mặt của Trương Cúc Hoa có chút thay đổi, chị ấy không quan tâm đến bữa trưa đang ăn dở, cầm lấy cuốn vở xem.

Mặt trên của tờ giấy ghi đầy chữ mô tả chi tiết cách kiểm soát nhiệt độ của cá nướng. Vì để Trương cúc Hoa nhìn rõ hơn, Diệp Kiều thậm chí còn vẽ ra hình minh hoạ.

Cô viết rất rõ ràng tỷ lệ độ cay cùng tỷ lệ tỏi của nước dùng

“Kiều Kiều...

.

.

.

. Cái này.

.

.

.

.

. Cái này chị không thể lấy được.

Công thức nấu món ăn rất quan trọng, tất cả mọi người đều biết rất rõ điều đó. Thậm chí với công thức này, Trương Cúc Hoa có thể làm cho cửa hàng cá nướng phát triển lớn hơn, biến nó thành một chuỗi cửa hàng ở Hồng Kông.

“Cái này quá trân quý. Em mau cất đi!

Dù trong lòng không muốn những Trương Cúc Hoa vẫn cắn răng khép cuốn vở lại.

Diệp Kiều ngăn lại, ánh mắt dịu dàng: “Chị Cúc, chị cứ cầm đi, xem như là em báo đáp ơn cứu mạng của chị.

“Không giống nhau.

Diệp Kiều khẽ lắc đầu, trong lòng cô biết rõ: “Chị Cúc, chị và em đều biết, nếu em không gặp được chị mà đụng phải người khác, đừng nói là được cứu, rất có thể đối phương sẽ cho em một gậy, khiến em hoàn toàn chìm xuống. Trước khi chìm xuống có khả năng đồ trang sức trên người em cũng bị lấy sạch.

.

. Chị và Tiểu Trạch lại không như vậy, là chị và cậu ấy cứu em nhưng lại không làm theo lời em nói lấy vòng vàng của em đi cầm đồ.

Chỉ với một điểm này thôi nhưng đa phần người dân ở Hồng Kông lại không làm

Nghe cô nói như vậy, Trương Cúc Hoa có chút hổ thẹn, cúi đầu xuống.

“Thật ra lúc đầu chị không có ý định cứu em.

.

.

. Nếu lúc đó trên thuyền chỉ có mình chị, có lẽ chị sẽ thấy chết mà không cứu. Chỉ là lúc đó trên thuyền còn có Tiểu Trạch, chị không muốn nó nhìn thấy một mặt máu lạnh của mẹ nó.

.

.

Diệp Kiều nở nụ cười, cô vươn tay nắm lấy đôi bàn tay của Trương Cúc Hoa.

“Chị Cúc, không sao cả, lòng người vốn dĩ rất phức tạp, thiện ác chỉ trong một khoảng ý niệm mà thôi. Chúng ta không nên quan tâm đến quá trình, chỉ cần xem kết quả là được, cuối cùng thì chị vẫn có lòng tốt cứu em, không phải sao? Nghèo tắc chỉ lo thân mình, đạt tắc kiêm tế thiên hạ. Em rất rõ ràng!

Điều kiện của chị Cúc không tốt, thậm chí còn không đủ tiền đóng học phí cho con trai, làm sao lại có thời gian rảnh rỗi để lo cho một người xa lạ chứ.

Trương Cúc Hoa im lặng một hồi lâu, cắn môi dưới của mình, đôi tay nắm thật chặt.

“Kiều Kiều, chị Cúc thật sự rất cảm ơn em. Cứu em là việc làm chính xác nhất đời này của chị.

Diệp Kiều mỉm cười với chị ấy, cố gắng giải tỏa bầu không khí có chút nặng nề lúc này.

“Hai chúng ta không nên khách sao như vậy. Chị Cúc, chị cầm lấy công thức này đi, coi như giúp Tiểu Trạch tích góp tiền học phí. Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, nhất định phải để cho cậu ấy tiếp tục được học lên, thi đậu đại học. nếu có cơ hội có thể đưa cậu ấy ra nước ngoài đi du học.

Trên tường bên trong phòng ngủ nhỏ dán đầy giấy khen của Dương Tiểu Trạch, kể từ khi cậu ấy bắt đầu học cho đến nay luôn đứng thứ nhất.

Bởi vì Dương Tiểu Trạch ưu tú như vậy, cho nên cậu ấy mới có thể nợ tiền học phí mấy tháng nhưng lại không bị nhà trường đuổi học.

“Vậy chúng ta sẽ chia đôi.

” Trương Cúc Hoa lật trang giấy cuốn vở bài tập, tìm chỗ trống viết xuống vài chữ.

Thật sự chị ấy không biết được nhiều chữ, chữ viết cũng xấu, nhưng lại viết vô cùng nghiêm túc.

Diệp Kiều ngăn chị ấy lại: “Không cần chia đôi.

Trương Cúc Hoa không hề ngẩng đầu lên: “Nhất định phải chia đôi, chị không thể lấy không đồ của em được.

Diệp Kiều không lay chuyển được chị ấy, đành phải nói“Em chỉ đưa ra công thức mà thôi, còn lại nguyên liệu nấu ăn và việc nấu nướng cùng với các chi phí khác, công việc kinh doanh hàng ngày đều do chị phụ trách, em lấy hai phần là được.

” Hai người tranh qua cãi lại, nếu người khác nhìn thấy đầu của họ nhất định sẽ nổi đầy dấu ba chấm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người đem lợi ích nhường qua nhường lại như vậy

Cuối cùng, hai người quyết sẽ chia 7:3.

Đều này có nghĩa là ở Hồng Kông, Diệp Kiều có một phần sản nghiệp của mình.