Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,435
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Được, để tôi cấp cho cô hai cái chứng minh danh tính tạm thời.

Anh Khôn gõ ngón tay trên đùi, quay người trở lại bàn, lấy ra hai tờ giấy đã đóng sẵn dấu đỏ, nhanh chóng viết thời hạn lên trên đó.

“Bắt đầu từ hôm nay, tổng cộng sẽ có 14 ngày, khoảng thời gian này đủ để cô tham gia tiết mục, đồng thời tìm người thân của cô.

Diệp Kiều ánh mắt khẽ động.

Anh Khôn này là một người khá tốt, chẳng trách với tư cách là người quản lý trong giới này, anh ấy có thể nhận được sự ưu ái của những người bình thường như chị Cúc và những người khác.

“Cảm ơn anh Khôn.

” Diệp Kiều tiến lên tiếp nhận thẻ chứng minh danh tính tạm thời và đặt hai trăm đồng của cô lên bàn.

“Anh Khôn, tạm thời trong tay tôi chỉ có hai trăm đồng, trong vòng mười bốn ngày, tôi nhất định sẽ bù lại số tiền còn thiếu.

Trước đó Cúc tỷ đã nói rằng hai trăm đồng có thể nhận được thẻ chứng minh danh tính tạm thời, thời hạn là 7 ngày. Bây giờ anh Khôn đã cấp cho cô thẻ chứng minh danh tính trong vòng 14 ngày, vì vậy giá tiền đương nhiên phải tăng gấp đôi.

Anh Khôn thản nhiên tiếp nhận tiền, khẽ gật đầu rồi nói: “Cô cũng rất thông minh, vậy cũng được, tôi cũng sẽ giảm giá một ít cho cô vậy, hai tấm thẻ chứng minh danh tính này tôi chỉ thu của cô ba trăm tám mươi đồng. Nếu cô dám chạy trốn, số tiền này tôi sẽ đến chỗ của chị Cúc để đòi lại.

Vương Cúc Hoa vội vàng ngồi thẳng thân thể, cười lấy lòng: “Anh Khôn, anh cứ việc yên tâm. Tôi dám đảm bảo Kiều Kiều tuyệt đối sẽ không chạy trốn.

“Được rồi. Lại đây chụp ảnh đi.

” Anh Khôn nói ra những lời này xong, ngay lập tức đi về phía căn phòng tối ở bên cạnh.

Diệp Kiều thấy thế mới biết hóa ra căn phòng đó là phòng chụp ảnh.

Tại thời điểm này, ảnh trên thẻ chứng nhận danh tính không thể nào tinh xảo chi tiết như trong tương lai được, Diệp Kiều vừa mới ổn định vị trí đứng của cô xong, Anh Khôn đứng ở bên kia nhanh chóng bấm nút chụp.

Sau khi đèn flash nháy một loạt, ảnh của cô đã được chụp xong xuôi.

Sau vài phút chờ đợi, những bức ảnh mới được chụp ra đã được dán vào hai thẻ chứng minh danh tính tạm thời.

Cầm lấy thẻ chứng minh danh tính tạm thời, lúc này Diệp Kiều mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chí ít hiện tại cô không còn là tội phạm vượt biên của thành phố Hồng Kông, cô cũng có thể ra ngoài bắt xe buýt.

“Cô Diệp.

“Anh Trương.

” Người đàn ông gầy gò mặc vest, biệt danh là A, tên đầy đủ của anh ta là Trương Hoa.

“Cô Diệp, không biết bây giờ cô có thời gian hay không? Tôi muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của cô?”

Trương Hoa khách khí cười hỏi.

Hằng năm anh ta lăn lộn bên trong giới giải trí, gặp qua rất nhiều thiên vương thiên hậu, ảnh đế ảnh hậu, cũng thường xuyên những người giàu có và quyền lực, sau một khoảng thời gian dài, anh ta đã tổng kết được một số quy tắc. Cô Diệp trước mặt anh lúc này cho anh cảm giác là một người toát ra khí chất cao quý, sang trọng.

Theo bản năng, khi Trương Hoa đối mặt Diệp Kiều luôn mang theo sự tôn trọng nhất định.

Diệp Kiều không có đồng ý ngay lập tức mà quay sang nhìn Vương Cúc Hoa bên cạnh rồi hỏi.

“Chị Cúc, em có thể mượn bếp nấu ăn trong cửa hàng của chị một chút không?”

Vương Cúc Hoa lộ ra vẻ tươi cười nói: “Đương nhiên là có thể chứ. Kiều Kiều à, chị tin tưởng em nhất định có thể làm được. Đến lúc đó trên tivi không được quên quảng cáo cửa hàng nướng cá giúp chị nhé!

Diệp Kiều bị chị Cúc chọc cười, duỗi tay ôm lấy cánh tay của chị Cúc rồi nói.

“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!

Anh Khôn cũng cùng tham gia vào náo nhiệt ở đây. Vì thế, một nhóm bốn người trở về cửa hàng cá nướng.

“Đêm qua tôi có làm hai loại hương vị cá nướng, một loại là hương vị cay, một loại còn lại là hương vị tỏi. Những ai thích ăn cay thường sẽ chọn vị đầu tiên...

.

Nguyên liệu chị Cúc cũng đã có sẵn ở nhà và vẫn còn tươi.

Đối với nguyên liệu nấu ăn, Diệp Kiều rất kén chọn, trước khi sống lại một lần nữa, hàng năm cửa hàng của cô phải chi rất nhiều tiền để mua những nguyên liệu tốt nhất trên thế giới.

Từ bò Wagyu M9 của Nhật Bản, đến tôm hùm Úc, đến nấm cục đen thượng hạng, trứng cá muối đắt hơn vàng.

Diệp Kiều rất thích những nguyên liệu đắt tiền được nói ở trên nhưng sau khi sống lại một lần nữa, những thứ này đều rời xa cô.

“Nguyên liệu trong nhà vẫn là thích hợp nhất để nướng cá.

Diệp Kiều chọn một con cá còn sống đang đập nảy, một bên lau tay, một bên ngẩng đầu nhìn về phía hai người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh.

“Các anh có thể ăn cay không?”

Trương Hoa không chút do dự gật đầu: “Chắc chắn rồi! Tổ tiên của tôi là người tỉnh Tứ Xuyên, rất thích ăn cay.

Anh Khôn cũng khẽ gật đầu nói: “Có thể.

“Được, vậy tôi sẽ làm món cá nướng cay.

” Diệp Kiều động tác thực nhanh bắt được một con cá màu đen.

Thịt cá đen tươi, mềm, cũng rất ít vây cá, giống như cá Thanh Giang, đây là món cá nướng được thực khách ưa chuộng nhất.

“Để chị giết cá.

Vương Cúc Hoa nhận lấy con cá, nhanh nhẹn làm sạch nó.

“Cảm ơn chị.

” Sau khi Diệp Kiều buông tay ra, lại đi chọn rau dưa.

Rau củ ở thành phố Hồng Kông đều là hàng nhập khẩu nên không cần phải nghi ngờ gì về độ tươi ngon của rau củ, trên lá được tưới những giọt nước để đảm bảo độ ẩm cho rau củ.

Nhéo lá của bắp cải, Diệp Kiều cũng không hài lòng lắm, hàm lượng nước quá thấp rồi.

Đột nhiên cô có chút nhớ thôn Hạ Hà, ít nhất trên ruộng rau của nhà họ Lục trong thôn còn có cải bắp, cà rốt, đậu cô ve trắng mà cô trồng.

.

. Đảm bảo từng loại rau từ giống, cách trồng, tưới nước, thuốc trừ sâu.

.

. đều là loại tốt nhất.

Là một đầu bếp hàng đầu, chắc hẳn tài năng làm nông của tất cả người dân Trung Quốc đều có và Diệp Kiều lại là một trong những người giỏi nhất.

Nếu cô không xuyên vào truyện niên đại mà xuyên vào truyện làm ruộng, cô tin rằng cô cũng sẽ có thể dựa vào khả năng làm ruộng của mình để làm giàu.

Diệp Kiều đã quen thuộc với phương pháp nướng cá, cô thậm chí có thể làm hai công việc nấu nướng trong cùng một lúc

Trong khi nướng cá, cô còn cho tôm chiên với hành hoa và súp lơ khô vào xào.

Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của các món ăn, Trương Hoa đã không thể ngồi yên, lý do ban đầu khiến anh ấy chuẩn bị “Cuộc thi tuyển chọn siêu đầu bếp” là vì anh ấy rất thích ăn và có niềm đam mê với đồ ăn.

“Thơm quá.

Diệp Kiều bị giọng nói đột nhiên xuất hiện bên tai làm cho giật mình, bước sang một bên.

Trương Hoa vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi vì đã dọa đến cô, cô Diệp. Kỹ năng nấu ăn của cô rất tốt. Tôi đã đến gặp nhiều đầu bếp nổi tiếng để tìm kiếm thí sinh phù hợp. Nhưng tôi cảm thấy rằng họ có những món ăn mà họ làm ra không đẹp và thơm bằng của cô.

Tục ngữ nói, ngon ở cả sắc lẫn hương.

Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, hành lá và tôm xào của Diệp Kiều đã thỏa mãn hai điểm đầu tiên.

Thịt tôm hồng hào, hành trắng bên ngoài cháy vàng điểm xuyết chút ớt xanh đỏ, nhìn thôi đã thấy phổi màu rất đẹp và rất hấp dẫn.

Thịt tôm bóng mềm tuyệt đối!

Trương Hoa tinh mắt đã nhìn thấy cảm giác nảy lên khi thịt tôm vừa rơi vào đĩa. Hắn không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, đưa tay ra, nhã nhặn nói: “Cô Diệp, để tôi mang món này lên trên bàn nhé?”

Diệp Kiều nhìn anh ta một cái, cười gật đầu: “Vậy làm phiền anh Hoa.

Sau khi đưa món xong, Diệp Kiều lại làm một món canh trứng khác.

Sử dụng rong biển và trứng tươi, món canh rất đơn giản, uống vào là thấy hương vị sảng khoái tươi mát.

Diệp Kiều cũng không làm một động tác dư thừa nào, chỉ cho thêm một chút muối cùng với bột ngọt rồi đem món canh đổ ra.

Đợi đến lúc ăn sau với cá nướng, nó có thể làm tăng độ tươi của cá nướng tốt hơn, và nó cũng có tác dụng giảm béo.

“Mọi người hãy nếm thử xem.

” Diệp Kiều đem món canh để ở trên bàn và cười nói.

Anh Khôn cũng không muốn cướp đi quyền quyết định của anh A, nói: “A, cậu là giám khảo, cậu có quyền quyết định.

“Ha ha, cảm ơn anh Khôn, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.

Trương Hoa đã sớm gấp không chờ nổi, cầm lấy chiếc đũa trước gắp một cái phấn nộn tôm bóc vỏ bỏ vào trong miệng.

“Ưm.

” Vừa mới cắn xuống, tôm nho nhỏ được bóc vỏ vậy mà lại tuôn ra nước sốt.

Trương Hoa che lại miệng mình lại, hai hàng răng không ngừng đóng mở, hắn hoàn toàn không muốn lãng phí hương vị thơm ngon này.

Phải mất một lúc sau, anh ta mới ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng ngời và nhìn Diệp Kiều với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Cô Diệp, làm sao cô có thể làm được như vậy? Con tôm nhỏ này ăn vào thật tươi, hơi giống món nấm xào ở Khẩu Bắc lúc trước tôi ăn, nước súp trong tôm thật ngọt!

Diệp Kiều đứng ở bên cạnh chờ đợi, nghe vậy, liền nở nụ cười: “Tôm nên được khử mùi trước, sau đó mới xào chín tới để vừa giữ được độ mềm, mịn bên trong mà còn săn chắc phần da, giữ được độ tươi, ngọt, đồng thời có vị ban đầu.

Cô nói thật nhẹ nhàng nhưng là Trương Hoa biết việc kiểm soát nhiệt độ và tần suất xào khó như thế nào.

“Cô thật là lợi hại, cô Diệp.

” Trương Hoa đã có quyết định trong lòng, cúi đầu tiếp tục ăn món tiếp theo.