Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,362
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Vừa bước vào sảnh đường được trang trí sang trọng của đài truyền hình thành phố Hồng Kông, lòng bàn tay của Vương Cúc Hoa đã đổ đầy mồ hôi vì quá lo lắng.

“Kiều Kiều, nơi này thật là đẹp. Em có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp những người nổi tiếng hay không?”

Diệp Kiều bình tĩnh đeo bảng tên của cô vào cổ, cười gật đầu: “Rất có khả năng đó. Đến lúc đó, chúng ta có thể xin chữ ký của bọn họ.

“Được, được.

” Vương Cúc Hoa theo sát ở bên cạnh cô, một lát sau lại thấp thỏm lên tiếng hỏi: “Kiều Kiều, em thật sự không muốn tìm người phụ bếp khác hay sao? Chị cũng không có kinh nghiệm gì nhiều, rất có thể sẽ liên lụy đến em đấy?”

“Không sao cả, vốn dĩ em nấu ăn cũng không cần người phụ bếp.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Kiều cùng với chị Cúc đã đi tới cửa thang máy.

Từ nơi này liền có thể nhìn ra đài truyền hình thành phố Hồng Kông rất giàu có, mới năm 1974, tòa nhà của nó đã được trang bị hai cái thang máy.

“Chị Cúc, chị đừng lo lắng. Chúng ta cứ như bình thường là được rồi.

Trước cửa thang máy hiện đã có một vài người đang đứng đợi thang máy, lúc thấy hai người các cô đến đây, ánh mắt của người ở đó nhìn cách ăn mặc của hai cô rồi đánh giá trên dưới.

Vương Cúc Hoa bị nhìn lại càng thêm ngượng ngùng, cúi người khom khom chào hỏi họ. Ít người chào hỏi lại, cũng có nhiều người lạnh nhạt quay đầu đi.

Diệp Kiều không thích sự kiêu ngạo của họ cho lắm, cô mím môi, lôi kéo chị Cúc đứng sang một bên hai bước.

Một lúc sau, thang máy đến. Mọi người lần lượt bước vào.

Nơi mà Diệp Kiều và chị Cúc muốn đến là lầu bốn, khi thang máy tới lầu ba, người trong thang máy đã gần như đi ra hết.

“Các cô cũng tới tham gia ( Trù Thần tranh bá)) sao?”

Diệp Kiều đứng ở ngoài cùng, vừa nhấn nút đóng cửa thang máy, cô liền nghe thấy một giọng nữ phát ra từ phía sau.

Cô quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy một cô gái tóc xoăn rất thời trang, ánh mắt tò mò nhìn về phía cô.

Diệp Kiều khẽ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy.

“Cô là đầu bếp à?” Cô gái kia lại hỏi.

“Đúng vậy.

” Diệp Kiều lại gật đầu lần nữa.

“Ha ha, tôi còn tưởng rằng lần này tham gia ( Trù Thần tranh bá)) chỉ có duy nhất mình tôi là đầu bếp nữ . Không nghĩ tới là tôi còn có một người bạn đầu bếp nữ cùng đồng hành. Xin chào, tôi tên là Hạ Gia Ni.

“Xin chào, tôi là Diệp Kiều.

” Diệp Kiều bước tới và bắt tay với cô ấy.

“Kiều Kiều, tới lầu 4 rồi.

” Vương Cúc Hoa dẫn đầu đi ra ngoài, quay đầu lại kêu cô.

“Cùng nhau đi chứ?” Diệp Kiều mời Hạ Gia Ni đang đứng một bên.

"Ùm.

Vì thế, từ hai người liền biến thành một đoàn ba người.

401 là trường quay có diện tích lớn nhất ở thành phố Hồng Kông, trong khoảng thời gian này nó đã được tạm thời chuyển đổi thành một nhà bếp lớn.

Diệp Kiều xuất trình chứng minh thư ở cửa và được nhân viên hướng dẫn vào trường quay.

Chương trình sắp bắt đầu ghi hình, Trương Hoa bận rộn đến vội vàng chạy tới chào hỏi, sau đó chân không chạm đất liền rời đi.

Diệp Kiều cùng Hạ Gia Ni là người dự thi, các cô phải ngồi ở khu vực dành cho thí sinh dự thi.

Vương Cúc Hoa làm vai trò phụ bếp thì có thể ở phía sau nghỉ ngơi.

Diệp Kiều liếc nhìn khu nghỉ ngơi, thầm gật đầu, sự hiếu khách của Đài truyền hình thành phố Hồng Kông vẫn rất tốt, khu nghỉ ngơi có đồ ăn thức uống. Cô cũng an tâm mà ngồi ở đây với Hạ Gia Ni.

“Kiều Kiều, trước đây cô có làm việc ở nhà hàng nào hay không?” Hạ Gia Ni dùng sức lắc mình thật mạnh, chống cằm nhìn về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều rất hâm mộ kiểu tóc của cô ấy, cô chưa bao giờ thấy mái tóc xoăn tự nhiên như vậy ở Thâm Thành, nhìn qua thật sự trông giống một người đẹp Hồng Kông điển hình.

“Lúc trước tôi sống ở Thâm Thành...

“Chà.

” Đôi môi đỏ mọng của Hạ Gia Ni hơi hé mở, đôi mắt to của cô ấy lấp lánh. “Tôi nghe nói người dân ở Trung Quốc đại lục còn không đủ ăn. Cô mở nhà hàng ở đó, có ai đi ăn không?”

“Những năm đầu ai cũng đói, nhưng sau 70 năm, cuộc sống ngày càng tốt hơn, dư dả nhiều hơn. Trung Quốc cũng đã mở ra thành phố Thâm Quyến như một thí điểm kinh tế, mở ra một lối mở cho nền kinh tế thị trường”

Diệp Kiều cũng không quan tâm đến ấn tượng cố hữu của người Trung Quốc đối với Thành phố Hồng Kông, xét về tình hình hiện tại, nền kinh tế của Thành phố Hồng Kông chắc chắn phát triển hơn nhiều so với Trung Quốc, cuộc sống của người dân ở Hồng Kông cũng tốt hơn nhiều so với ở Trung Quốc.

Nhưng điều này không quan trọng, chỉ mấy năm nữa tình hình này sẽ đảo ngược hoàn toàn.

Đến từ thế kỷ 21, Diệp Kiều đã sớm nhìn thấy sự huy hoàng của Trung Quốc, cũng sẽ không vì sự nghi ngờ của đối phương mà có bất kỳ cảm xúc nào khác.

“Thật không?” Hạ Gia Ni nửa tin nửa ngờ: “Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải qua đó tham quan một chút.

“Hoan nghênh cô.

” Diệp Kiều cười nói: “Đến lúc đó cô có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ tiếp đón cô ở đó.

Hai người một người tính cách sôi nổi, một người yên lặng, vậy mà lại ở chung với nhau rất hợp.

“Sắp bắt đầu ghi hình, mời tất cả các thí sinh, khách mời và ban giám khảo lần lượt ngồi vào chỗ của mình!

Theo như người dẫn chương trình tuyên bố, khu vực thí sinh vừa rồi còn trống đã được sớm chật kín người.

Diệp Kiều cũng kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ Gia Ni, ngồi thẳng dậy và chờ đợi.

"3, 2, 1.

.

.

.

.

.

"

“Quý khán giả và các bạn thân mến! Chúc mọi người buổi tối tốt lành! Chào mừng các bạn đến với chương trình ẩm thực mới nhất của chúng tôi trên đài truyền hình thành phố Hồng Kông - ( Trù Thần tranh bá) .

Hàng chục người dưới ánh sáng của đèn pha, toàn bộ trường quay được thắp sáng rực rỡ, như thế đang là ban ngày.

“Hệ thống thi đấu ( Trù Thần tranh bá)) của chúng tôi như sau: Tổng cộng sẽ có năm cuộc thi. Mỗi lần sẽ có một chủ đề đặc biệt và các thí sinh phải chế biến món ăn ngon nhất của mình theo yêu cầu, sau đó khách mời và ban giám khảo trình bày đánh giá và cho điểm, 20% có điểm thấp nhất sẽ bị loại.

.

Diệp Kiều nghe xong, cảm thấy quy tắc của cuộc thi này rất rõ ràng, không quanh co như những chương trình tài năng thông thường của các thế hệ sau.

“Bây giờ chúng ta hãy chào mừng tất cả các đầu bếp tham gia vào đấu trường!

“Bọn họ là. .

.

.

Diệp Kiều vừa mới bước vào, cô ấy đã đếm được mười cái bếp trong tòa tháp trường quay. Mỗi phòng đều được trang bị một bàn nấu ăn dài khoảng 2 mét, có đầy đủ các dụng cụ làm bếp có thể sử dụng, đủ cho các đầu bếp sử dụng.

Theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình, các đầu bếp tham gia đều là những người có tiếng.

Diệp Kiều chăm chú ghi chép, ánh mắt cô dõi theo từng đầu bếp đứng dậy, mọi người sau khi được giới thiệu thì đi vào sau bếp.

Các bếp đã được đánh số thứ tự, về cơ bản mỗi đầu bếp sẽ chọn bếp theo thứ tự, không có sự thiên vị.

“Tiếp theo, chúng ta hãy nồng nhiệt chào đón Hạ Gia Ni, đầu bếp của nhà hàng Norman, một nhà hàng ba sao Michelin ở đất nước xinh đẹp!

Ánh sáng chiếu vào một bên của Diệp Kiều và cô ấy cũng quay đầu lại nhìn.

Thật bất ngờ, hóa ra Hạ Gia Ni lại là đầu bếp ba sao Michelin.

Đầu tiên Hạ Gia Ni nhiệt tình vẫy tay về phía máy ảnh, sau khi nhiếp ảnh gia rời đi, cô ấy tinh nghịch quay đầu lại nháy mắt với Diệp Kiều và thì thầm.

“Cô không nghĩ tới điều này đúng không? Thân phận của tôi cũng không nhỏ đâu nha.

Diệp Kiều bị cô chọc cười: “Vậy tôi đây cũng nên cẩn thận. Miễn cho vòng thứ nhất đã bị cô loại bỏ!

“Ha ha ha, vậy cô hãy cố gắng lên nha!

” Hạ Gia Ni lắc nắm đấm nhỏ của cô ấy, dưới sự thúc giục của người dẫn chương trình, cô ấy chạy lon ton đến bếp số 6.

Khi tới lượt giới thiệu Diệp Kiều, cũng là đến bếp số 10, bếp cuối cùng rồi.

“Thí sinh cuối cùng đến từ.

.

. được giới thiệu bởi nhà sản xuất chương trình, ông Trương, một đầu bếp tiềm năng ở Phố m thực Thành phố Hồng Kông. Chúng ta hãy nồng nhiệt chào đón Diệp Kiều, đầu bếp Diệp!

Giống như những người trước, so với những đầu bếp nổi tiếng, xuất thân của Diệp Kiều thực sự rất bình thường, tiếng vỗ tay là ít nhất.

“Xin chào mọi người.

” Diệp Kiều đứng dậy, mim cười nhìn đối diện vào máy ảnh.

“Tôi hy vọng mọi người sẽ thích những gì tôi làm. Tôn trọng mọi loại thực phẩm, trân trọng từng hạt và để chúng mang lại hương vị thơm ngon nhất là mục tiêu cả đời tôi theo đuổi. Cảm ơn mọi người.