Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,422
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Người đang nói chuyện với Trương Triệu trợn tròn mắt: “Bên kia vốn dĩ chính là do tư bản nắm quyền, vì tiền cái gì cũng có thể làm. Huống hồ, những người buôn lậu qua bên đó đều không có chứng minh danh tính, mất tích lúc nào cũng không ai biết. Đương nhiên, lá gan của bọn họ càng ngày càng lớn rồi.

Sau khi Lục Thừa biết được tình hình hiện tại của thành phố Hồng Kông từ Trương Triệu, hai hàng lông mày vẫn luôn chau lại không hề thả lỏng một chút nào, vì anh lo lắng cho an nguy của Diệp Kiều hơn, từng giây từng phút, ngày càng nguy hiểm đến tính mạng của vợ anh.

“Tôi phải đến đó càng sớm càng tốt. A Triệu, doanh số bán hàng máy thu thanh của điện máy Thừa Phong chúng ta xâm nhập vào thành phố Hồng Kông, tình huống tiêu thụ như thế nào rồi?”

Trương Triệu đứng thẳng người, nghiêm túc trả lời: “Theo chiến lược của anh, anh Thừa, hiện tại chúng ta đang áp dụng chiến lược tiếp thị đói khát và nguồn cung hạn chế, hàng hóa của chúng ta đã bán hết ngay ngày hôm sau sau khi lên kệ, chú Lâm đã gửi vài bức thư điện tín để thúc giục hàng hóa.

Nhà phân phối máy thu Thanh của điện máy Thừa Phong tại thành phố Hồng Kông là chú của Trương Triệu — Trương Phú Lâm.

Nhìn thấy máy thu thanh của công ty bán tốt đến như vậy, nhưng hàng về bị chậm, tiền của khách hàng đã giao đến trước mặt anh, nhưng chính anh lại không thể nhận được, Trương Phú Lâm gấp đến nỗi rối rắm.

Các bức thư điện tín một tờ lại một tờ được gửi tới đây.

Lục Thừa nhướng mày.

Những người khác cũng đều im lặng theo, biết vẻ mặt này của anh Thừa là đang suy nghĩ.

Lục Thừa ngẩng đầu nhìn về phía Trương Triệu, nói: “A Triệu, cậu hãy liên lạc với chú Lâm, hãy làm cho chúng ta một số giấy chứng nhận thông quan. Để tôi tự giao hàng hóa qua đó là được.

“Được!

” Trương Triệu lập tức vui mừng mà đồng ý, “Hai nhà kho mới thuê của chúng ta đã đầy, cuối cùng cũng có thể xuất kho rồi!

Hàng hóa trong kho đều là tiền, không rút được tiền nên tiền của họ bị mắc kẹt.

“Được, chúng ta chuyển một nửa số hàng tồn kho đến đó trước.

Lục Thừa đặt khăn xuống, quay người và nhìn về hướng thành phố Hồng Kông.

Lúc này mặt trời đã lên hẳn, tầm nhìn ra sông rất cao, từ vị trí của anh có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà cao tầng bên kia của thành phố Hồng Kông.

Khác với Thành phố Thâm Thành đang ngày càng phát triển, Thành phố Hồng Kông đã có không khí của một đô thị quốc tế. Hai thành phố đối diện nhau qua sông, sự khác biệt cũng là khá lớn.

Lục Thừa, người chưa bao giờ đặt chân đến thành phố Hồng Kông đã lên thuyền để đi đến đó ngay khi nhận được giấy thông hành.

Vượt qua nhiều trạm kiểm soát, cuối cùng Lục Thừa cũng đã đặt chân đến mảnh đất của thành phố Hồng Kông.

Dòng xe cộ ngược chiều và dòng người đi bộ vội vã, dường như mọi người đang chạy đua với thời gian. Cách ăn mặc của họ cũng hoàn toàn khác với cách ăn mặc của người ở Trung Quốc.

So với người Hồng Kông, người dân bình thường ở Trung Quốc đại lục chẳng khác gì những người nhà quê quê mùa.

May mắn thay, Lục Thừa và những người khác đã mặc vest trước khi họ đến, kiểu vest dạng cổ điển cho nên cảm thấy cũng không lạc hậu so với người ở đây.

Chưa kể đến là khí chất của Lục Thừa, dáng cao chân dài, dáng đi như gió, ngoài tự tin, khuôn mặt lại đẹp trai, mới ra cảng đã bị thật nhiều cô gái liếc mắt nhìn.

“Lục tổng, đã lâu không gặp.

” Thân hình mũm mĩm của Trương Phú Lâm xuất hiện trước mặt Lục Thừa, nhiệt tình đưa tay ra để bắt tay.

Khi lần đầu gặp mặt, ông ấy cũng gọi Lục Thừa là nhóc Lục, rồi đến bây giờ gọi là Lục tổng một cách kính trọng hơn. Sự thay đổi trong cách xưng hô của chú ấy cho thấy sự thay đổi về địa vị của Lục Thừa.

Lục Thừa cũng cười đáp lại và nắm lấy tay của chú ấy: “Chú Lâm, đã lâu không gặp.

“Ha ha ha ha, rốt cuộc bao ngày mong chờ cũng đã gặp được cậu. Cậu không biết đó, trong khoảng thời gian này nhà cửa của chú đều bị người ta dẫm nát, bất cứ ai có thể liên lạc với chú đều sẽ đến gặp chú để tạo mối quan hệ, chỉ để có thể lấy được một chiếc máy thu thanh đó.

"

Trương Phú Lâm một bên dẫn đoàn người của Lục THừa đi ra bên ngoài, một bên nói chuyện cười ha hả.

“Lục tổng à, lần này cậu mang bao nhiêu hàng vậy? Có đủ để chú bán ở đây không? Danh sách đặt hàng của khách đã lên tới 20.

000 cái máy thu thanh.

20.

000 máy?

Đại Ngưu đi theo đến đây làm vệ sĩ riêng cho Lục Thừa, đến giờ vẻ mặt vẫn không có biểu tình gì, khi nghe thấy số lượng này liền nhịn không được mà hơi hơi trùng mắt. Anh biết giá bán của một chiếc máy thu thanh của họ ở thành phố Hồng Kông, một chiếc là 600 đồng, vậy 20.

000 chiếc sẽ là 12 triệu!

Sau khi trừ hết chi phí, chiếc máy thu thanh của bọn họ có thể kiếm được vài triệu!

Vào thời điểm này năm ngoái, họ vẫn đang lo lắng về chi phí đi lại đến Thành phố Hồng Kông. Còn bây giờ thì hàng chục nghìn đồng đã xuất hiện.

Đại Ngưu cảm giác tựa như mình đang nằm mơ, đi đường đều như dẫm bông mềm mại.

May mắn Trương Triệu đi ở bên cạnh anh ta kéo một phen, mới không làm anh chân trái quấn chân phải mà ngã xuống đất.

Đại Ngưu đứng thẳng dậy chỉnh sửa quần áo lại, buông bỏ những suy nghĩ của mình. Anh ấy không thể làm cho anh Lục mất mặt!

Bên này, Lục Thừa bình tĩnh cùng Trương Phú Lâm sóng vai đi, nhận thấy sự cám dỗ trong lời nói của chú ấy, anh ấy chỉ mỉm cười, nói.

“Chú Lâm, chú hãy yên tâm, lần này tôi đã vận chuyển hết hàng tồn kho đến đây. Tuyệt đối là đủ cho chú bán.

Trương Phú Lâm vừa nghe thấy điều này, nét cười trên mặt của chú ấy cũng trở nên chân thành hơn.

“Lục tổng, cậu cũng thật là đủ nghĩa khí! Máy Thu thanh của Điện máy Thừa Phong chúng ta có công năng rất tốt, lại còn có thể mang theo bên người, tôi dám cam đoan với cậu, chỉ cần cậu có thể duy trì chất lượng và số lượng thì bất kể cậu có sản xuất bao nhiêu chiếc đi chăng nữa, tôi cũng có thể tiêu thụ hết chúng ở đây!

Bàn tính của Trương Phú Lâm đã sớm vang lên “tách tách”, có rất nhiều người giàu ở thành phố Hồng Kông, mỗi lần họ mua đều là mua vài cái. Chờ thị tường ở thành phố Hồng Kông tiêu thụ hàng hóa gần bão hòa thì còn có thành phố Ma Cao ở bên cạnh, xa hơn một chút, Trương Phú Lâm còn có thể kinh doanh thị trường quốc tế.

Chắc chắn, vẫn là kinh doanh một ngành độc quyền sẽ có thể kiếm tiền một cách nhanh chóng!

Gia đình họ Trương đã từng mở một nhà máy sản xuất hóa chất, có thể kiếm ra tiền, nhưng tỷ suất lợi nhuận gộp thực sự rất cao, lợi nhuận nhỏ nhưng doanh thu nhanh chóng. Với sự phát triển kinh tế nhanh chóng của thành phố Hồng Kông, nhiều thương hiệu mới đã tham gia vào thị trường hóa chất hàng ngày và công việc kinh doanh của nhà họ Trương ngày càng tốt hơn.

Lúc trước Trương Phú Lâm cũng đã đến Thâm Thành để khảo sát thị trường, cũng có tìm kiếm cơ hội làm ăn kinh doanh mới. Đúng lúc nhận được lệnh từ cha của ông ấy, nhờ ống ấy đến giúp một người cháu họ hàng xa của gia đình chính là Trương Triệu.

Vào thời điểm đó, Trương Phú Lâm cũng không chú ý nhiều đến Trương Triệu, Lục Thừa và những người khác, ông ta chỉ nghĩ rằng đây chỉ là một nhóm thanh niên đang chơi trong nhà, nghĩ rằng dù sao đây cũng là tiện tay giúp đỡ mà thôi, liền giúp Lục Thừa, Diệp Kiều bọn họ cùng Hạ Tấn Thành mở ra một côn đường mới.

Ai mà ngờ được một chút lòng tốt nhỏ nhoi ấy lại có thể mở ra cả một đại dương xanh cho gia đình họ Trương. Ai không mù quáng sẽ biết được lợi nhuận của những sản phẩm công nghệ hàng đầu thế giới béo bở như thế nào.

Nhớ lại lời giải thích của cha mình, nụ cười của Trương Phú Lâm lại càng rạng rỡ hơn ba phần.

“Lục tổng, mọi người đã đói bụng cả rồi chứ? Chú đã sắp xếp một bàn suất ăn đặc sắc của thành phố Hồng Kông, nhất định sẽ làm cho mọi người hài lòng.

"

“Tạm thời tôi không muốn ăn.

” Lục Thừa cắt ngang với một nụ cười rồi nói, “Tôi muốn nhờ chú Lâm giúp tôi tìm người trước.

Trương Phú Lâm nghi hoặc mà nhìn qua: “Lục tổng muốn tìm ai?”

“Tìm bà xã của tôi.

Lục Thừa vốn dĩ muốn nói là vợ, nhưng nhớ rằng người dân thành phố Hồng Kông ở đây gọi vợ là bà xã, cho nên anh cũng đổi cách xưng hô để cho tự nhiên.

“Cô Diệp?” Trương Phú Lâm đã từng gặp qua Diệp Kiều và rất ngưỡng mộ tài nấu nướng của cô. Đó là bát cơm chiên trứng vàng mà nhị thiếu gia nhà họ Hạ không bao giờ quên!

“Cô ấy cũng tới thành phố Hồng Kông hay sao? Tại sao tôi không nghe thấy tin tức gì?”

Phía trước sợ rút dây động rừng, Lục Thừa cũng không liên hệ Trương Phú Lâm. Sau khi giải quyết đám người Long ca, lại xác định Diệp Kiều có khả năng xuất hiện ở thành phố Hồng Kông, lúc này mới nói ra như những lời này.

“Đúng vậy, bà xã của tôi hẳn là đến đây tầm bảy ngày trước.

Lục Thừa nói sơ lược mọi chuyện một chút, giải thích vấn đề một chút, không chi tiết, nhưng đảm bảo rằng Trương Phú Lâm có thể hiểu ý của anh.

Quả nhiên, biểu tình của Trương Phú Lâm trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Thành phố cảng quá lớn, trong thời gian ngắn rất khó tìm người. Hãy dùng nhiều biện pháp. Trước mắt chú sẽ nhờ người quen tìm giúp. Còn rất nhiều ngư dân khu vực cảng này, chúng ta có thể hỏi thăm ngư dân trước, đồng thời có thể đăng báo tìm người, hoặc trực tiếp quảng cáo trên TV.

Lục Thừa khẽ gật đầu: “Giấy chứng nhận thông quan của chúng tôi chỉ là có giá trị trong năm ngày, chúng tôi phải tìm thấy cô ấy trong thời gian ngắn nhất có thể.