Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,523
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Đi!

” Vừa nhận được tin tức, Lục Thừa liền quay người rời đi.

Thấy bọn họ đều đi ra ngoài, gương mặt của Trương Long ngay lập tức biến sắc: “Bao giờ anh mới thả Ôn Ninh ra?”

"Chờ sau tôi tìm được người rồi nói.

"

Lục Thừa không quay đầu, chỉ bỏ lại những lời này.

Cánh cửa sau lưng đóng lại, Lục Thừa nhìn về phía mọi người, nói: "Đại Ngưu, các cậu tiếp tục canh giữ chỗ này. A Triệu, cậu gọi theo những anh em bơi tốt đi cùng đi.

"Được, anh Thừa.

"

Đại Ngưu và Trương Triệu nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Khi ánh sáng màu cam xuất hiện ở phía chân trời, thuyền của Lục Thừa cuối cùng đã đến mục tiêu.

Trương Triệu cầm bản đồ, so sánh phương hướng: "Anh Thừa, có lẽ là chỗ này.

“Được.

” Lục Thừa đã mặc xong thiết bị lặn, đi đến mạn thuyền. "Mỗi người một hướng, tìm được dây thừng, bao xi măng hoặc những thứ khác liền có thể trở về. Chú ý hàm lượng Ôxy.

"

"Anh Lục, anh dùng xuống.

" Trương Thiệu khẽ cau mày, vươn tay kéo Lục Thừa lại.

"Mấy hôm nay dạ dày của anh không thoải mái, không thể để bị cảm lạnh.

"

Bây giờ đang là tháng hai, nhiệt độ nước quá thấp.

Lục Thừa quay đầu lại cười: "Không sao, tôi chỉ có chút khó tiêu thôi, không có vấn đề gì cả.

"

Không biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu từ mấy ngày trước, chỉ cần Lục Thừa ngửi thấy một chút mùi cả liền cảm thấy buồn nôn, nhưng khi chạy vào nhà vệ sinh một hồi lâu lại không nôn được thứ gì cả.

Nếu Lục Thừa không phải là đàn ông, Lục Thừa có thể sẽ nghi ngờ bản thân có thai hay không...

.

"Hay là.

.

.

" Trương Triệu ngập ngừng nói.

Lục Thừa dở khóc dở cười, cắt đứt lời nói của Trương Triệu: "Cậu biết bơi sao? Ở chỗ này cậy mạnh làm gì chứ? Ngoan ngoãn ở trên thuyền đi. Lát nữa chú ý các anh em trở về thì giúp một tay.

Trương Triệu há miệng thở dốc, không cách nào phản bác lại lời nói của Lục Thừa, cậu chính là một con vịt cạn. Trước kia, thật ra cậu đã từng đi với các anh em tập bơi, những các anh em khác sau khi xuống nước đều vui vẻ bơi về phía trước, cậu chỉ có thể đứng tại chỗ vẫy tay vẫy chân.

Không có thiên phú về bơi lội thật sự không có cách nào.

.

.

Trương triệu thở dài, buông tay: "Được. Anh Thừa, anh cẩn thận một chút.

"

Lục Thừa khẽ gật đầu, nhìn thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để xuống nước.

"Các anh em vất vả rồi, đợi sau khi tìm được chị dâu, tôi sẽ bảo cô ấy làm đồ ăn ngon chiêu đãi mọi người.

"Vâng!

"

"Tôi rất nhớ món thịt kho tàu của chị dâu!

"

"Anh Lục, em chỉ chờ anh nói những lời này thôi đấy.

Mọi người sôi nổi đáp lại, bầu không khí ảm đạm trong khoảng thời gian này ngay lập tức tan biến.

Trên mặt Lục Thừa lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vươn tay kéo kính bảo vệ xuống, dẫn đầu nhảy xuống sông.

Nước sông lạnh đến thấu xương, tầm nhìn giảm dần theo độ sâu.

May mắn thay, Lục Thừa đã chuẩn bị sẵn một cái đèn pin, đèn pin có thể phát huy tác dụng rất tốt khi ở dưới nước.

Lục Thừa dựa vào kỹ năng bơi lội cực tốt của mình, dùng sức lặn xuống đáy sông, vươn tay chạm vào bùn đất phía dưới, theo dòng chảy của nước, mò mẫm từng chút một.

Hơn mười phút sau, bình dưỡng khí mà anh mang theo đã cạn đáy cho nên phải bơi trở lại.

Mọi người trao đổi thông tin một chút, dưới sự hỗ trợ của mấy người Trương Triệu, lần nữa thay bình dưỡng khí, lặn xuống sông.

Việc lặn xuống nước như vậy kéo dài kéo dài năm sáu tiếng đồng hồ, trong khi đó mọi người sẽ thay phiên nhau ba lượt, ai nấy cũng đều rất mệt mỏi.

Lục Thừa từ chối thay phiên, vẫn luôn kiên trì, lần xuống nước thứ tư, môi của Lục Thừa đã lạnh đến mức tím tái.

"Anh Thừa, anh nghỉ ngơi một chút đi, tìm người không thể vội vàng trong chốc lát được.

Trương Triệu cầm bình dưỡng khí trong tay, lo lắng nói.

Lục Thừa nhìn Trương Triệu, mím chặt môi, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Đưa bình dưỡng khí cho tôi.

“Nhưng.

.

.

"Triệu, đừng nói nữa.

" Đại Ngưu đứng gần bọn họ nhất cắt ngang lời nói của Trương Triệu, "Tính tình của anh Thừa cậu còn không rõ sao? Anh ấy không bao giờ bỏ cuộc. Anh Thừa, em sẽ cho người chuẩn bị nước ấm, đợi lát nữa anh trở lại có thể uống một ngụm nước ấm.

Lục Thừa lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nhìn bọn họ, ánh mắt cũng trở nên ôn hoà hơn.

"Vừa rồi hình như tôi mơ hồ chạm vào được sợi dây, cảm giác rất giống với sợi dây thừng mà Trương Long đã nói. A Triệu, cậu đưa bình dưỡng khí mới cho tôi, tôi sẽ lặn xuống kiểm tra. Mặc kệ có tìm được dây thừng hay bao xi măng hay không, tôi cũng sẽ trở lại thuyền nghỉ ngơi.

Trương Triệu dùng sức gật đầu, nói: "Được!

"

Trương Triệu đưa bình dưỡng khí qua, Lục Thừa vội vàng mang vào, đeo kính bảo hộ, lặn xuống.

Dựa theo trí nhớ lúc nãy, Lục Thừa tìm được sợi dây thừng, vươn tay kéo lên.

Nó rất nặng.

Chân mày Lục Thừa nhíu chặt, anh có linh cảm, lần này anh thật sự đã tìm được rồi.

Sức lực của anh rất lớn, tay phải túm lấy dây thừng, dùng hết toàn bộ sức lực kéo nó lên.

Sợi dây rất nặng làm cơ thể của Lục Thừa đột nhiên chìm xuống.

Cùng lúc đó, dưới đáy nước đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, đó là vòng xoáy do bao xi măng bị kéo lên tạo thành.

Tìm được rồi!

Khóe miệng Lục Thừa hiện lên nụ cười nhàn nhạt, mặt mày đều giãn ra, Kiều Kiều đã trốn thoát thành công!

Mặc dù vẫn chưa tìm được Diệp Kiều, nhưng nhìn thấy sợ dây thừng bị đứt làm cho Lục Thừa buông xuống một chút lo lắng.

"Rầm!

"

“Anh Thừa?” Trương Triệu và Đại Ngưu đang canh giữ bên mạn thuyền lập tức chạy đến.

Lục Thừa tháo kính bảo vệ xuống, cười giơ tay phải lên: "Tìm được rồi! Vết đứt của sợ dây thừng này rất gọn gàng, có lẽ là do Diệp Kiều cắt đứt.

“Tốt quá!

” Trương Triệu vui vẻ cười to, có loại cảm giác giống như vừa thoát khỏi kiếp nạn nào đó. "Chị dâu không sao! Thật sự quá tốt rồi!

"

Diệp Kiều mất tích, ngoại trừ Lục Thừa ra thì Trương Triệu có thể nói là người tự trách mình nhất. Cậu là người đi dạo cùng chị dâu nhưng lúc trở về lại chỉ có một mình cậu, loại áp lực này vẫn luôn đè nặng đè nặng trong lòng Trương Triệu, làm cậu không thể ngủ được, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả người cậu đã gầy xuống rất nhiều.

Lục Thừa chống tay lên mép thuyền, cởi bộ đồ lặn, lấy khăn sạch lau mặt và cổ.

Đại Ngưu vội vàng đem nước ấm đưa cho anh.

Anh cầm lấy cái cốc uống một ngụm nước nóng, sắc mặt Lục Thừa tốt hơn rất nhiều. Nhìn sợi dây thừng bị đứt vứt dưới chân, anh rơi vào trầm tư.

"Nếu Kiểu Kiều có thể thoát ra được, có lẽ bây giờ cô ấy đang ở Hồng Kông”

Nếu Diệp Kiều ở Thâm Thành, cô ấy nhất định sẽ tìm cách liên lạc với anh. Lục Thừa vô cùng tự tin về điều đó, trong lòng Diệp Kiều, anh sẽ là người đầu tiên mà cô liên lạc.

Trương Triệu có chút lo lắng: "Anh Thừa, em nghe nói ở Hồng Kông xử lý rất nghiêm khắc việc nhập cư trái phép. Một khi bị người ta phát hiện, có thể sẽ xảy ra chuyện.

Trương Triệu đến Hồng Kông không chỉ một lần, cho nên cậu rất hiểu về chính sách ở đó, lần này việc hợp tác đối với máy nghe nhạc Thừa Phòng cũng là do cậu đi.

So với lần đầu tiên đến Hồng Kông, rõ ràng Trương Triệu cảm thấy được chính sách ở đó rất nghiêm ngặt.

Hơn nữa, cùng với sự phát triển của Hồng Kông, kinh tế gia tăng nhờ vào người dân, điều này kích thích sự phát triển của các thế lực ngầm. Những người nhập cư trái phép bị phát hiện, kết cục tốt nhất là ngồi tù. Nếu gặp phải những kẻ làm ăn ngầm, một khi tiến vào địa bàn của chúng thì rất khó có thể sống sót ra ngoài.

Sau khi nghiêm túc lắng nghe Trương Triệu nói về tình hình ở Hồng Kông, đám tiểu tử ở đây

đều phát run.

“Ở Hồng Kông thật sự đáng sợ như vậy sao?