Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,469
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Sau khi dạo quanh một vòng ở quảng trường, Diệu Kiều chọn một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống, cô bắt đầu quan sát hoạt động kinh doanh của các cửa hàng xung quanh. Bên trong trung tâm mua sắm cao quý sang trọng, bên ngoài là các cửa hàng nhỏ vô cùng bình dân.

Có cửa hàng thịt nướng, cửa hàng bán đồ ăn nhanh, một số bán hạt dẻ và đồ ăn vặt.

"Cửa hàng đồ nướng buôn bán rất tốt, chỉ mới nửa giờ đồng hồ đã bán được 200 xiên đồ nướng, ông chủ có lẽ có công thức riêng của mình.

Diệp Kiều âm thầm gạch tên đồ nướng khỏi danh sách lựa chọn của cô.

Cô xoay người nhìn về phía cửa hành ăn nhanh ở bên cạnh.

Bây giờ là buổi sáng, cửa hàng ăn nhanh có cung cấp bữa sáng, nhưng việc kinh doanh lại không được tốt lắm. Đây có thể là cơ hội cho cô. Cửa hàng hạt dẻ này chỉ có một hương vị duy nhất, hạt dẻ nướng lại quá khô, khách hàng thật sự không hài lòng về nó.

Vừa rồi một cô bé đang cắn hạt dẻ đi ngang qua trước mặt Diệp Kiều, rõ ràng Diệp Kiều nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ từ cô bé, hạt dẻ cắn dở bị cô bé ném trở lại trong túi giấy.

"Có thể chọn hai cái này.

Diệp Kiều đã có quyết định ở trong lòng, kỹ năng nấu nướng của cô rất giỏi, trong tay có nhiều công thức nấu ăn ngon, kiếp trước dựa vào những công thức này mà Diệp Kiều đã kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa, sư phụ của cô từng nói, cô là người giỏi sáng tạo ra những công thức nấu ăn mới, loại khả năng sáng tạo này đủ để những người trong giới đầu bếp phải nể phục.

Ông chủ của cửa hàng bán đồ ăn nhanh là một người tính toán chi li, vừa rồi nhân viên muốn đem rau cải bị hỏng vứt đi nhưng lại bị ông ta dạy dỗ cho một trận. Làm buôn bán không cần qua thành thật.

Diệp Kiều xoa cằm, đánh giá cửa hàng ăn nhanh một chút.

Người làm hạt dẻ là một cô gái trẻ. Cô ấy hẳn là vừa mới tiếp quản cửa hàng hạt dẻ cách đây không lâu. Tay nghề vẫn chưa đủ tốt...

.

Ừm, cô ấy là một cô gái hiếu thuận.

Diệp Kiều nhìn thấy cô ấy đẩy một ông lão đang ngồi xe lăn ra trước cửa hàng phơi nắng.

Trên khuôn mặt ông lão hầu như không có biểu cảm gì, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, đây là triệu chứng của bệnh đột quỵ. Cô gái bán hạt dẻ cẩn thận đắp lại cái chăn cho ông lão, còn tươi cười nói chuyện với ông ấy.

Đối phương nói tiếng Quảng Đông, Diệp Kiều mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười và tốc độ nói chuyện khá nhanh.

"Tốt, chọn cô ấy đi”

Diệp Kiều đặt tay xuống, cầm lấy chiếc túi vải trên đùi lên. Khi cô đứng dậy, cô cảm thấy bụng dưới của mình có chút động đậy nhưng lại không đau.

"Cục cưng cũng đồng ý với sự lựa chọn của mẹ sao? Được, chúng ta chọn cô ấy nhé.

Diệp Kiều yêu thương xoa bụng mình, nở nụ cười, bước chân càng trở nên kiên định.

"Xin chào. Tôi muốn hỏi một chút, nơi này có cần người làm việc tạm thời hay không?”

“Hả?” Nhìn ở khoảng cách gần, tuổi cô gái có vẻ còn khá trẻ, cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Kiều.

Từ góc nhìn của Diệp Kiều, có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở khoé mắt của cô ấy, nó làm cho cô ấy càng thêm phần xinh đẹp.

“Cô muốn tìm việc sao?” Cô gái vịn vào xe lăn đứng dậy, mỉm cười nhìn Diệp Kiều, trên mặt lộ ra chút ngại ngùng.

"Cửa hàng hạt dẻ của chúng tôi quá nhỏ, cho nên trước mắt không cần thuê thêm người. Ngại quá, có lẽ cô nên đến những cửa hàng gần đây để hỏi thì tốt hơn.

Cùng với sự phát triển vượt bậc của nền kinh tế ở Cảng thành, người nước ngoài đến đây càng ngày càng đông, ngoại trừ những người Philippines chiếm số lượng lớn còn lại là lao động đến từ đại lục, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Kiều, Hạ Văn Nịnh đưa ra phán đoán.

"Ngày hôm qua, tôi nghe nói cửa hàng đồ ăn nhanh muốn tuyển thêm người, cô có thể đến đó hỏi một chút xem sao. Bọn họ cần rất nhiều nhân lực, cho nên sẽ không đưa ra yêu cầu quá cao.

Hạ Văn Nịnh biết những người ở đại lục đến đây đều là những người không có bằng cấp, cho nên nếu ông chủ yêu cầu bằng cấp, bọn họ sẽ không có cơ hội tìm việc làm.

"Chỉ là, tiền lương ở cửa hàng ăn nhanh có thể sẽ không cao.

Hạ Văn Nịnh cắn môi nhưng vẫn nói ra câu nói kia. Xem như đó là lời nhắc nhở nho nhỏ đi. Ông chủ của cửa hàng ăn nhanh rất xấu tính, đối xử với nhân viên rất hà khắc, luôn chèn ép nhân viên.

Diệp Kiều nhìn thấy lòng tốt của cô ấy, gương mặt trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, cô cười nói.

"Tôi đến đây không phải để tìm một công việc lâu dài, tôi chỉ muốn kiếm một ít tiền tạm thời mà thôi.

Đối diện với anh mắt khó hiểu của đối phương, Diệp Kiều nói tiếp.

"Tôi đã quan sát rất lâu, phát hiện cửa hàng của cô buôn bán không được tốt lắm, hạt dẻ của cô làm quá khô, khách hàng đến mua nhưng không muốn ăn. Cứ như vậy có lẽ sau một khoảng thời gian nữa, việc kinh doanh của cửa hàng hạt dẻ sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn và cuối cùng buộc phải đóng cửa.

"

Sắc mặt của Hạ Văn Nịnh có chút thay đổi, gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn.

"Cô cũng muốn ép tôi rời đi sao? Cửa hàng tổ truyền của chúng tôi tại sao phải bán rẻ cho các cô chứ? Việc kinh doanh không tốt thì đã sao? Tôi vẫn có thể trụ được. Đợi ông nội tôi khỏi bệnh, ông tôi sẽ dạy tôi cách làm hạt dẻ ngon hơn. Cô đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Vừa dứt lời, cô ấy đã muốn đẩy ông nội vào trong. Vốn dĩ muốn đi phơi nắng một chút, nhưng bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng nữa rồi.

Diệp Kiều không vì những lời nói của cô ấy mà tức giận, thậm chí còn muốn kích thích cảm xúc của cô ấy để có thể lấy được nhiều tin tức hơn.

Sau khi biết toàn bộ câu chuyện, Diệp Kiều không khỏi thở dài. Xem ra, là một câu chuyện xưa khá phức tạp.

“Tôi đến đây không phải để mua cửa hàng. Tôi chỉ muốn đến hỏi cô một chút xem cô có muốn mua bán với tôi hay không? Tôi có công thức rang hạt dẻ khá ngon.

Không còn cách nào khác, Diệp Kiều chỉ có thể đổi cách khác để nói chuyện.

“Hả?” Hạ Văn Nịnh trở nên mờ mịt, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy. Cô có thể thử trước xem sao, nếu thấy công thức của tôi không có vấn đề, hương vị hạt dẻ ngon hơn trước đây, lúc đó cô có thể cân nhắc đến việc mua hay không. Loại tôi làm không đắt, chỉ hai trăm đô la Hồng Kông.

Hai trăm đô la Hồng Kông cho một công thức? Với mức giá này, Hạ Văn Nịnh không biết là đắt hay rẻ nữa.

Hạ Văn Nịnh cảm thấy hạt dẻ cô ấy rang quá khô chỉ vì cô ấy không biết cách điều chỉnh nhiệt độ mà thôi, chỉ cần quen tay và khi cô ấy thành thục hơn tự nhiên sẽ tốt hơn.

"Tôi đảm bảo công thức làm hạt dẻ rất đáng tiền.

Diệp Kiều rất tự tin, đối với đồ ăn vặt, cô đã nghiên cứu khá kỹ.

"Tôi có thể trả cho cô một ít phí tổn.

Để có được lòng tin của đối phương, Diệp Kiều lấy từ trong túi ra mười đồng tiền.

"Coi như đây là số tiền tôi mua hạt dẻ, tôi chỉ cần hai cân hạt dẻ.

Diệp Kiều cười, chỉ vào nồi sắt trong cửa hàng: "Số tiền còn lại xem như là tiền tôi thuê đi, tôi muốn thuê nồi sắt và cát thạch anh của cô một chút.

"

Có sẵn nồi sắt và cát thạch anh đã được rang thành màu đen, vừa lúc có thể sử dụng.

Hạ Văn Nịnh nhìn Diệp Kiều, sau đó cúi đầu nhìn ông nội không chút biểu cảm của mình, cắn răng, vươn tay nhận lấy mười đồng tiền.

Bất luận như thế nào, cô ấy cũng sẽ không mất tiền trong vụ việc này.

"Được! Cô cứ việc dùng.

"

“Tin tưởng tôi, cô sẽ không thất vọng đâu.

” Diệp Kiều khẽ gật đầu với cô ấy, đặt túi vải lên chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Diệp Kiều không trực tiếp rang hạt dẻ ngay mà cô bắt đầu lựa chọn hạt dẻ, đem hai cân hạt dẻ mới mua chọn lọc lại một lần.

Hạ Văn Nịnh có chút không hài lòng, mày đẹp nhíu lại: "Những hạt dẻ đó tôi vừa mua hôm qua, đều là hạt dẻ thượng hạng.

Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn cô ấy, sau đó tiếp tục cúi đầu chọn lựa, trả lời với giọng rất dịu dàng.

“Hạt dẻ rang đường tốt nhất phải chọn những hạt dẻ có kích thước lớn, như vậy hạt dẻ mới có thể nóng đều. Sau khi rang xong sẽ không có hạt dẻ quá chín, cũng sẽ không có hạt dẻ chưa chín hẳn.