Sau khi chọn xong hạt dẻ, Diệp Kiều dùng con dao nhỏ cắt hạt dẻ theo chiều ngang, để hạt
dẻ có thể được xào nhanh hơn và mùi vị ăn vào sẽ mềm hơn.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô bước đến chiếc nồi sắt và đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ của cát thạch anh.
Được rồi, hơi nóng, nhiệt độ này là vừa đủ.
Diệp Kiều âm thầm gật đầu, đem hạt dẻ đã được chuẩn bị đổ vào bên trong nồi.
“Nồi còn chưa nóng...
.
”
Hạ Văn Nịnh đang ở trong phòng nghỉ ngơi đem cửa sau của cửa hàng đẩy mạnh vào, mới vừa bước ra cửa phòng liền thấy động tác của Diệp Kiều, không nhịn được mà nhắc nhở một câu.
Động tác trong tay của Diệp Kiều vẫn không ngừng lại, cát thạch anh trong nồi sắt được cô khuấy nhẹ nhàng uyển chuyển, hạt dẻ và cát thạch anh đường như xếp thành từng hàng, từng hạt bay trong không khí rồi rơi vào bên trong nồi sắt với những âm thanh “đang đang”, một chút cũng không hề tràn ra ngoài nồi.
Nghe thấy giọng nói của Hạ Văn Nịnh, Diệp Kiều nhìn sang phía cô ta mà giải thích.
“Cát thạch anh dẫn nhiệt nhanh hơn nhiều so với vỏ hạt dẻ, muốn xào hạt dẻ ngon thì phải cho hạt dẻ vào khi nhiệt độ của cát thạch anh chưa cao. Sau khi xào vài lần, để vỏ hạt dẻ nóng đều, nhiệt độ tăng từ từ, xào như vậy thì hạt dẻ sẽ ngon hơn.
”
“Hả, thì ra là như vậy à?”
Đôi bàn tay của Hạ Văn Nịnh khẩn trương nắm chặt lại, tiến về phía nồi sắt lại gần hơn một chút, cô muốn thấy rõ động tác khuấy của Diệp Kiều.
Diệp Kiều cười gật đầu: “Đợi một chút cô nếm thử rồi sẽ biết mùi vị như thế nào.
”
Bây giờ thân thể cô không còn tốt như trước, đứng lâu sẽ cảm thấy đau lưng. Thấy hạt dẻ trong nồi bắt đầu hơi đổi màu, Diệp Kiều tạm thời dừng việc đang làm lại.
“Tôi có thể ngồi trên chiếc ghế đẩu đó có được không?”
Cô chỉ vào chiếc ghế đẩu tròn nhỏ duy nhất trong cửa hàng.
Quán hạt dẻ kinh doanh buôn bán, không có khách ngồi ăn, trong quán có một chiếc ghế tròn nhỏ, chắc hẳn là để đích thân ông chủ dùng để nghỉ ngơi.
Hạ Văn Nịnh vội vàng gật đầu: “Có thể.
”
“Cảm ơn.
”
Cô đẩy ghế đẩu đến bên cạnh nồi sắt, Diệp Kiều ngồi xuống, cảm giác bắp chân thả lỏng hơn rất nhiều, bớt mỏi hơn, tiếp tục xào hạt dẻ.
“Cô đang cần dùng tiền gấp hay sao?” Hạ Văn Nịnh liền đứng bên cạnh nhìn cô, không nhịn được mà tò mò hỏi.
“Đúng rồi.
” Diệp Kiều nhìn về phía cửa, “Cô có nghe thấy âm thanh quảng cáo ở bên ngoài hay không? Tôi muốn mua một chiếc máy thu thanh, nhưng tôi vẫn còn thiếu tiền.
”
Hạ Văn Nịnh kinh ngạc nhìn về phía cô: “Chiếc máy thu thanh đó quả là mắc. Một chiếc có giá 600 đô la Hồng Kông lận.
”
Cửa hàng hạt dẻ của gia đình cô rất gần lối vào của trung tâm mua sắm nên cô có thể nghe rõ tiếng nói quảng cáo ở đó.
“Nhìn cô không giống với người giàu có nhỉ?”
Những lời này, Hạ Văn Nịnh hơi do dự một chút khi nói ra.
Nói thế nào thì nói, theo suy nghĩ của cô ấy, Diệp Kiều trông rất đẹp, làn da và khí chất của cô ấy thuộc hàng thượng phẩm, giống như một cô gái được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có.
Tuy nhiên, cô ấy ăn mặc rất giản dị, Hạ Văn Nịnh đã nhìn thấy chiếc áo khoác cô ấy mặc ở chợ đêm, nó có thể mua được với giá mười mấy đồng tiền mà thôi.
Nhận thấy được ánh mắt đánh giá của cô ấy, Diệp Kiều cũng không thèm để ý mà cười cười.
Đồ cô ấy đang mặc là quần áo của chị Cúc, vì tiền eo hẹp cho nên cô muốn tiết kiệm hết mức có thể.
“Điều kiện của gia đình chúng tôi không được tốt cho lắm, nhưng con cái trong nhà thực ngoan ngoãn. Cậu bé ấy muốn một chiếc máy thu thanh, tôi không muốn làm cho cậu bé ấy thất vọng.
”
Ngày mai chính là sinh nhật mười lăm tuổi của Dương Tiểu Trạch, Diệp Kiều muốn cho cậu ấy một điều bất ngờ.
“Khi tôi ở cùng với bố bố mẹ, mẹ cũng rất thương tôi.
” Hạ Văn Nịnh trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm: “Cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui khi nhận được món quà của cô đấy.
”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.
”
Diệp Kiều mỉm cười, rồi lại tiếp tục xào hạt dẻ thêm vài phút nữa, lại tiếp tục xào hạt dẻ vài phút, cho đến khi ở mỗi chiếc vỏ của hạt dẻ đều đọng lại những giọt nước nhỏ, cô mới dừng lại động tác khuấy xào trong tay lại.
Dùng thìa lấy một hạt dẻ tròn trong nồi sắt ra, Diệp Kiều đưa nó cho Hạ Văn Nịnh rồi nói.
“Cô hãy nếm thử xem?”
“Cẩn thận nóng đấy nhé.
”
“Được.
”
Nhìn hạt dẻ trước mặt, Hạ Văn Nịnh rất cảm động, cô có thể ngửi thấy mùi thơm hạt dẻ thoang thoảng tỏa ra.
Các vết rạch trên hạt dẻ hơi chếch ra ngoài, phần thịt màu vàng cam bên trong đã phình ra trông rất ngon mắt.
Cầm hạt dẻ lên, không quan tâm đến sức nóng của nó, Hạ Vãn Nịnh vừa thổi vừa cố gắng dùng ngón tay mở vết cắt ra.
Những hạt dẻ trong nhà họ trước đây đều bị đóng kín, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc khoét một lỗ lên trên đó.
Nhìn hạt dẻ trong tay, Hạ Văn Nịnh đã quyết định, sau này hạt dẻ của mình sẽ được cắt như thế này trước khi cho vào nồi.
Nhìn qua có vẻ rất dễ để bóc ra!
Không cần phải mất nhiều công sức để bóc tách hạt dẻ như trước đây và thường xuyên làm vỡ phần thịt bên trong.
“Không cần phải bẻ nó đâu.
”
Diệp Kiều tiến lên ngăn động tác của cô lại, lấy lại hạt dẻ đó, đặt ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải lên vết cắt của con dao.
“Cô xem, nếu cô dùng một chút lực để véo hai đầu, hạt dẻ sẽ tự tách ra.
Vừa nói, cô vừa thể hiện lực tay của mình, và ngay khi cô ấn ngón tay xuống, hạt dẻ sẽ rơi ra vỏ nghiêng về hai bên, thịt hạt dẻ bên trong bật ra “phụt” và rơi vào lòng bàn tay của Diệp Kiều.
Đôi mắt Hạ Vân Nịnh đột nhiên trợn to, kinh ngạc cảm thán không thôi: “Vậy mà còn có thể làm được như vậy sao! Tôi cũng muốn thử xem như nào!
”
Cô ấy háo hức muốn thử một lần liền lấy một hạt dẻ khác từ trong nồi, và làm theo hướng dẫn của Diệp Kiều, véo lấy hai đầu của hạt dẻ.
Thịt của hạt dẻ lộ ra hoàn toàn.
“Quá tuyệt vời!
” Hạ Văn Nịnh vui vẻ kêu lên một tiếng, cô lấy hạt dẻ đã được bóc ra một cách hoàn hảo theo cách Diệp Kiều hướng dẫn cho vào trong miệng, vẻ mặt thỏa mãn mà nhấm nháp.
“Như vậy cũng thật là tiện lợi! Lần sau nếu có khách đến mua hạt dẻ, tôi cũng sẽ dạy bọn họ cách bóc vỏ như vậy.
”
Hạt dẻ ăn rất ngon, nhưng vỏ hạt dẻ kín, khó bóc, không cẩn thận sẽ bị bẩn ngón tay, nhiều người khó tính thì sẽ rất ngại việc ăn hạt dẻ.
Nếu có thể giống như cô, bóc vỏ chỉ bằng hai ngón tay, nhất định sẽ có rất nhiều khách muốn mua hạt dẻ này!
Diệp Giao thấy cô híp mắt hưởng thụ, cười hỏi: "Mùi vị thế nào?"
“Ăn rất ngon!
” Hạ Văn Nịnh cố gắng nuốt xuống hạt dẻ bên trong miệng, giơ ngón tay cái lên cho Diệp Kiều.
“Diệp tiểu thư, cô thật là lợi hại! Hạt dẻ cô xào rất mềm, dẻo và ngọt. Đều là hạt dẻ giống nhau. Tại sao cô xào lại ngon như vậy? Chúng ngon gấp trăm lần hạt dẻ tôi đã xào trước đây.
”
Diệp Kiều vung tay phải lên, theo thứ tự xẹt qua nồi sắt, dao nhỏ và rổ.
“Đó là một một chuỗi các quy trình. Khi cô đi vào trong phòng này, tôi còn thêm một thứ vào với hạt dẻ.
”
“Thứ gì?” Hạ Văn Nịnh truy vấn, trong mắt tràn hiện lên vẻ đầy sự căng thẳng.
Diệp Kiều nhếch khóe miệng, chỉ cười chứ không nói.
Hạ Văn Nịnh sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu ra, đúng vậy, bên kia có bán công thức hạt dẻ xào đường, sao cô ấy có thể chỉ nói cho mình công thức làm một đơn giản như vậy?
Nghĩ đến người bệnh trong nhà ông nội, lại nhìn cửa hàng trống không, Hạ Vãn Nịnh nghiến răng nghiến lợi rồi nói.
“Được! Tôi sẵn lòng mua công thức làm hạt dẻ xào của cô! Nhưng mà, tôi không thể đưa cho cô hai trăm tệ được. Một trăm tệ, tôi sẽ mua nó.
”
“Một trăm chín mươi tệ.
” Diệp Kiều đưa ra giá của cô ấy.
Sau đó, cả hai bắt đầu thương lượng giá cả.
.
.
Vài phút sau, Diệp Kiều bán công thức của mình cho bên kia với giá một trăm sáu mươi tệ.
Công thức được viết chi tiết trong cuốn sổ mà Hạ Văn Ninh đưa cho và Diệp Kiều đã thành công kiếm được một trăm sáu mươi nhân dân tệ.
“Tôi đề nghị cô nên mua một bếp than nhỏ và chiên hạt dẻ bên ngoài quán của mình.
”
Trước khi rời đi, Diệp kiều đưa ra đề nghị của riêng mình.
“Hả? Tại sao lại muốn chuyển đi ra ngoài chứ? Hạt dẻ để ngoài trời sẽ nhanh nguội mất.
Hạt dẻ lạnh ăn sẽ không thấy ngon, bán cũng không ai thèm mua.
Hạ Văn Nịnh rất khó hiểu.
Diệp Kiều cười nói: “Bởi vì trong quá trình rang hạt dẻ sẽ tỏa ra mùi thơm nồng, có thể thu hút người qua đường. Cửa hàng của cô nằm ở vị trí có chút hẻo lánh, chỉ dựa vào bảng hiệu sẽ khó thu hút khách hàng mới.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!