Biết hiện tại rằng đôi vợ chồng son khẳng định có rất nhiều điều muốn nói với nhau, Trương Phú Lâm thức thời đưa hai người họ đến khách sạn rồi rời đi ngay.
Diệp Kiều đi theo Lục Thừa lên lầu, vào phòng của anh.
“A Thừa.
” Diệp Kiều vừa định mở miệng nói chuyện, môi cô cũng đã bị anh hôn lên.
Lục Thừa còn nhớ rõ vợ của anh đang mang thai, động tác của anh thật nhẹ nhàng.
Anh mút nhẹ đôi môi đang nhếch lên của cô, từng chút từng chút một.
Đôi chân của Diệp Kiều yếu ớt đến nỗi cô phải bám chặt lấy anh, mắt cô mờ sương, đôi môi hé mở trong tiềm thức. Ngay giây phút môi của cô hé mở, Lục Thừa càng chiếm giữ đôi môi cô sâu hơn.
Hai người ôm hôn thật lâu Lục Thừa mới buông ra, trán áp vào trán cô, ánh mắt lưu luyến, giọng nói đầy chiếm hữu: “Kiều Kiều, anh rất nhớ em.
”
Trong khoảng thời gian này, anh không thể diễn tả hết sự lo lắng của mình, chỉ có thể lặp đi lặp lại sự nhớ nhung của mình đối với cô ấy. Phải đến khi ôm cô vào lòng, Lục Thừa mới cảm thấy thoải mái, trước đó, khi không có cô ở bên cạnh, anh luôn cảm thấy toàn thân rơi vào trạng thái trống rỗng, bồn chồn khó chịu.
Nghe thấy anh thổ lộ cảm xúc của mình, Diệp Kiều gần như là bật khóc.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng bày tỏ rằng cô cũng giống như anh, lúc nào cũng nghĩ về anh, thậm chí còn chủ động kiễng chân hôn lên khóe môi của anh.
“Em cũng rất là nhớ anh, A Thừa, em còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ còn có thể được gặp lại anh nữa. Anh không biết rằng lúc ấy em sợ hãi nhường nào đâu, nước sông rất lạnh...
.
”
“Thực xin lỗi, Kiều Kiều, là anh không bảo vệ tốt cho em.
” Lục Thành dùng sức nhắm mắt lại, trong lòng đau đến cực điểm, chỉ cần nghĩ đến Kiều Kiều bị đôi nam nữ kia ném xuống sông lạnh như băng, bị bao xi măng kéo xuống trong tuyệt vọng, anh rất muốn giết chết bọn họ.
“Trương Long cùng Ôn Ninh đã bị bắt giữ, những gì đang chờ đợi họ là một phiên tòa công bằng.
”
Diệp Kiều được anh dẫn đến ghế sô pha, ngồi trong vòng tay của anh. Họ ngồi sát vào nhau rất thân mật, bắt đầu chia sẻ những trải nghiệm của họ trong thời gian hai người họ không ở bên nhau.
Nghe Lục Thừa nói rằng cuộc nghiêm trị ở Thâm Thành đã bắt đầu rồi, Diệp Kiều thở dài, cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô sẽ trở thành người ảnh hưởng tới lịch sử như vậy.
Thoải mái dựa vào ngực người đàn ông của mình, nghe nhịp tim đều đặn của anh bên tai, Diệp Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, mô tả từng nét mặt của anh ấy qua đôi mắt mình, Diệp Kiều cảm thấy xót xa khi nhìn thấy màu xanh lam dưới mắt anh ấy.
“Thừa, anh có cảm thấy mệt không? Chúng ta lên giường nghỉ ngơi một chút đi.
”
Lục Thừa cúi đầu xem cô, sát lại gần cô cọ cọ, thanh âm dịu dàng nói: “Được.
”
Diệp Kiều được anh nhẹ nhàng bế lên đi tới đến bên giường ngủ. Giày của cô đã được Lục Thura coi ra.
Ngồi quỳ ở mép giường, Diệp Kiều duỗi tay giữ chặt lấy cổ áo của anh, cởi từng cúc áo trên áo khoác của tây trang cùng với áo sơ mi trắng.
Khi cả hai cuối cùng cũng chạm vào da thịt nhau, cả hai đều thở dài mãn nguyện.
Hai người rúc vào lòng nhau, họ thích sự ấm áp khi nương tựa vào nhau hơn là khao khát tiếp xúc da kề da.
Bàn tay của Lục Thừa bao trùm lên cái bụng hơi nhô lên của cô, cúi đầu hôn lên trên bụng của cô.
“Đứa bé vẫn ngoan chứ? Có hay gây khó chịu cho em không?”
Diệp Kiều luồn ngón tay vào mái tóc dày của anh, trong mắt hiện lên tình yêu dịu dàng.
“Không, đứa bé rất ngoan ngoãn.
”
Không biết có phải do lực lượng của cốt truyện hay không, cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy, theo đạo lý đứa trẻ trong bụng mới ba tháng tuổi rất dễ bị chết non nhưng đứa bé trong bụng của cô vẫn rất khỏe mạnh.
“Vậy là tốt rồi.
” Lục Thừa thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nằm xuống.
Anh cũng không muốn rời xa vợ mình, cho nên hai vợ chồng ngủ chung một gối, đầu áp vào nhau, má kề má.
Vừa mới đặt đầu xuống gối, Lục Thừa liền đi vào giấc ngủ ngay lập tức.
Diệp Kiều nhìn khuôn mặt say ngủ của anh, nhẹ nhàng thở ra, cũng không cảm thấy khó chịu khi anh cầm chặt hai tay cô làm cô có chút không thoải mái.
Ngắm nhìn anh một hồi thì cô cũng cảm thấy buồn ngủ theo.
Mấy ngày nay khi đi ngủ, Diệp Kiều vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, đến khi bên tại cô vang lên tiếng hít thở đều đặn của Lục Thừa, cô mới chợt nhận ra rằng, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã quen với việc có một người nằm ngủ kề cận bên cạnh cô mỗi ngày.
Giấc ngủ này của cô ước chừng đã ngủ suốt năm tiếng đồng hồ, đợi đến khi Diệp Kiều tinh lại một lần nữa, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen như mực.
Cô hơi bị giật mình, sau đó đứng dậy rời khỏi giường.
“Không ổn rồi, nếu không quay trở về, chị Cúc sẽ lo lắng mất.
”
Nhanh chóng nhặt quần áo bên cạnh mặc vào, Diệp Kiều muốn tìm chiếc túi vải của mình, ở trong đó có một thứ mà cô đã mua với giá rất cao, một món quà sinh nhật.
“Kiều Kiều, em lại đây ăn cơm tối đi.
”
Diệp Kiều vừa mới đi ra khỏi cửa phòng ngủ liền thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Thừa.
Anh đã chuẩn bị một bữa tối vô cùng phong phú, thậm chí còn thắp nến và làm một bữa tối dưới ánh nến.
“Được.
” Nhìn thoáng qua chiếc túi vải của cô trên ghế sô pha, Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm, không đành lòng từ chối, đành lựa chọn đi về phía Lục Thừa.
“Đầu bếp của khách sạn này khá nổi tiếng ở thành phố Hồng Kông, em tới nếm thử xem.
”
Ngay khi Diệp Kiều ngồi xuống, trước mặt cô là một bát canh củ cải hầm sườn: “Thời tiết lạnh, em ăn canh cho ấm bụng nhé.
”
“Được.
” Diệp Kiều cong cong mi mắt, “A Thừa, anh cũng ăn đi.
”
Nửa giờ sau, thấy Diệp Kiều ăn gần xong, Lục Thừa cầm lấy một hộp nhung màu đỏ từ bên cạnh.
Diệp Kiều nghi hoặc nhìn qua.
Lục Thừa cười với cô rồi nói: “Kiều Kiều, sau khi tới thành phố Hồng Kông anh mới nhận ra rằng anh đã đối xử với em tệ như thế nào. Khi kết hôn ở đây, em sẽ có thể mặc váy cưới và đeo nhẫn kim cương”
“Chẳng lẽ anh .
.
.
” Diệp Kiều kinh ngạc ngẩng đầu.
Lục Thừa khẽ gật đầu, dưới ánh nến, cô cảm thấy anh đẹp trai đến khó tin.
Diệp Kiều phảng phất có thể nghe thấy nhịp tim của mình nhảy lên “Bang bang bang”, cô chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó mình lại có thể nhận được một chiếc nhẫn kim cương.
Ở thế kỷ 21 thịnh vượng và tiên tiến, cô chưa từng nhận được chiếc nhẫn kim cương nào.
Trong cuộc đời này, vào những năm 1970 khi mọi thứ đều lạc hậu, cô lại có được nó!
Chiếc hộp nhung được mở ra, bên trong có hai chiếc nhẫn, của nữ là nhẫn kim cương sáu móng cổ điển, còn của nam là loại bình dân hơn, chỉ có một viên kim cương nhỏ vụn ở giữa.
Lục Thừa cầm lấy tay phải của cô, chậm rãi đem nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của Diệp Kiều.
“Như vậy, khi em đi ở bên ngoài, mọi người đều sẽ biết em đã có chồng rồi.
”
Hốc mắt Diệp Kiều đỏ lên, cô cũng cầm lấy chiếc nhẫn dành cho nam đeo lên ngón áp út của anh rồi nói: “Anh cũng phải giống như vậy đấy. Tuy nhiên, chiếc nhẫn này hai chúng ta chỉ có thể đeo ở thành phố Hồng Kông thôi, khi quay trở về Trung Quốc chúng ta phải nhớ tháo ra.
”
Lục Thành có chút không hài lòng, anh mím môi nhìn cô hỏi: “Tại sao?”
Diệp Kiều buồn cười nhéo ngón tay của anh vừa giải thích.
“Anh có thấy ai đeo nhẫn kim cương trong làng của chúng ta chưa? Bây giờ thậm chí còn ít người đeo nhẫn vàng nữa kìa.
”
Trước đây, một số người ở làng Hạ Hà vẫn đeo nhẫn và vòng tay bằng vàng, nhưng với sự phát triển của Trung Quốc cùng chính sách thắt chặt, mọi người đều cất đi những thứ có giá trị này cho an toàn, cùng lắm là đeo một chiếc khuyên tai nhỏ bằng vàng trên tai và lấy tóc che đi, kẻo bị kẻ gian bắt được.
Lục Thừa không hài lòng: “Vậy thì anh sẽ mua hai chiếc vòng cổ. Khi chúng ta về nhà, chúng ta sẽ đeo nhẫn vào vòng cổ. Dù sao thì cả hai chúng ta đều phải đeo nó mọi lúc mọi noi.
"
“Được rồi.
”
“Anh còn mua thêm cho em không ít quần áo, em thử xem sao?”
Diệp Kiều ghé vào trên bàn, kinh ngạc nhìn về phía những túi đồ mua sắm chất đống ở đó.
“Anh mua chúng từ khi nào vậy?”
“Khi em đang ngủ. Anh nghe chú Lâm nói rằng những nhãn hiệu này là món đồ yêu thích của các cô gái ở Hồng Kông.
”
Lục Thừa đau lòng, cảm thấy có lỗi vợ mình, đến Hồng Kông với đôi bàn tay trắng, anh không biết những ngày này vợ anh đã phải sống như thế nào. Chỉ cần nhìn vào quần áo của cô, Lục Thừa ước anh có thể mang tất cả quần áo của phụ nữ về cho cô mặc.
Diệp Kiều không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử tất cả các bộ quần áo theo ý muốn của anh.
Chưa kể, những thứ đắt tiền đều có cái giá của nó, Diệp Kiều cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều sau khi mặc những bộ quần áo này.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!