Diệp Kiều đi theo Hạ Gia Ni đến một quán cà phê, gọi một ly Cappuccino. Cô không thích uống đồ quá đẳng, cho dù uống cà phê, cô cũng phải thêm sữa và đường nâu. Cô nhấp một ngụm cà phê trong tay, nhìn Hạ Gia Ni mặt không đổi sắc bưng ly cà phê American đá lên uống, trong lòng Diệp Kiều vô cùng bội phục.
"Kiều Kiều, cô đến từ đại lục sao? Bây giờ cô sống ở đâu? Tôi có thể đến tìm cô chơi được không? Haiz, ở nhà tôi rất nhàm chán.
” Hạ Gia Ni chống cằm, thở dài buồn bã.
"Cô không biết đâu, tôi ở nhà chán chết đi được. Những người ở đó suốt ngày tranh giành đấu đá trước mặt bố tôi, tôi nhìn đến đau cả mắt. So với việc tranh giành sự yêu thích trước mặt bố, tôi lại thích ở trong bếp, nghiên cứu ẩm thực hơn. Nhưng không hiểu sao, mẹ tôi lại không muốn tôi đến gần phòng bếp, mẹ tôi nói chỉ cần dùng thức ăn ngon để lấy lòng chồng là được, đừng đem mặt mình dính đầy dầu khói.
”
Nghe thấy sự phiền muộn trong lời nói của cô ấy, Diệp Kiều mỉm cười, kiên nhẫn làm một cái thùng rác cho cô ấy xả. Sau khi nghe Hạ Gia Ni nói hết nỗi cay đắng của mình, cô mới trả lời câu hỏi lúc đầu của cô ấy.
“Bây giờ tôi ở nhà của chị Cúc, cách nơi này không xa. Nếu cô không vội trở về nhà, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau đến cửa hàng của Cúc tỷ.
”
“Thật sao? "Hạ Gia Ni vui vẻ ngồi thẳng dậy”. Tôi có thể dùng bếp của chị Cúc không? Tay tôi thật sự rất ngứa ngáy. "
"Có thể. Tuy nhiên cô phải tự chuẩn bị nguyên liệu.
” Diệp Kiều cười gật đầu.
Công việc của quán cá nướng bắt đầu từ chập tối và kết thúc lúc mười một, mười hai giờ tối, trước đó bếp sẽ không có người dùng.
“Hoàn toàn không thành vấn đề!
” Nghe thấy tin tức tốt, đôi mắt của Hạ Gia Ni phát sáng.
"Lát nữa chúng ta đi chợ bán thức ăn mua nguyên liệu nấu ăn nhé. Mấy ngày nay tôi ngột ngạt quá. Hôm nay tôi sẽ phụ trách làm bữa tối cho mọi người, để Kiều Kiều cô nếm thử tay nghề của tôi.
”
Không biết ở nhà cô gái này sống như thế nào, vừa nghe có thể cầm xẻng nấu ăn vậy mà lại vui vẻ đến như vậy.
Diệp Kiều buồn cười mà lắc đầu: “Có vẻ như những người họ Hạ khá giàu có.
”
“Hả?” Nghe Diệp Kiều nói những lời này, Hạ Gia Ni nghiêng đầu suy nghĩ. “Tôi không biết người họ Hạ có giàu có hay không, nhưng tôi biết nhà của tôi ở Hồng Kông cũng xem là gia đình có điều kiện. Nếu không, bố tôi sẽ không cưới đến tận năm người vợ.
”
Diệp Kiều há to miệng, thật lâu sau mới nói một câu: "Bố của cô rất lợi hại...
.
"
“Hắc hắc.
” Hạ Gia Ni lộ ra biểu cảm của một cô gái nhỏ, lông mày nhướng cao. "Nhà tôi có mười anh chị em. Tôi đứng vị trí thứ sáu, mẹ tôi là vợ thứ tư.
”
Tin tức này khiến Diệp Kiều có một loại cảm giác hết sức quen thuộc, cô ngập ngừng đặt cốc cà phê xuống.
“Vậy cô có quen với Hạ Tấn Thành không?”
“Hả? cô quen với anh hai của tôi sao?” Hạ Gia Ni kinh kinh ngạc nhìn sang, ánh mắt cô dừng lại một lúc lâu trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Kiều, sau đó cô đột nhiên mỉm cười.
"Thật sự mà nói, Kiều Kiều, ngoại hình cô giống kiểu mà anh hai tôi thích. Nếu anh ấy gặp cô trước, anh ấy nhất định sẽ theo đuổi cô. Khả năng cao là hai người quen nhau.
.
. Cô không phải là bạn gái ở đại lục của anh tôi chứ? Trước đây tôi nghe nói, chỉ cần anh ấy tìm được cơ hội, nhất định anh ấy sẽ chạy đến đại lục ở vài tháng. Trời ạ, tôi còn tưởng rằng vì anh ấy bị anh cả kích thích cho nên mới chạy đến đại lục phát triển sự nghiệp. Không ngờ, anh ấy lại đi kim ốc tàng kiều? Có phải hai người giận dỗi nhau không? Khoảng thời gian trước anh hai tôi đã trở lại Hồng Kông.
”
Diệp Kiều chỉ hỏi một vấn đề hết sức đơn giản, nhưng câu trả lời cô nhận được là một loạt câu trả lời không hề liên quan, điều này khiến làm cô có chút ngây ngốc, phải mất một lúc lâu mới có thể phản ứng lại.
Diệp Kiều dở khóc dở cười, cắt ngang lời nói của Hạ Gia Ni: "Cô đang nói cái gì vậy. Tôi là người đã có chồng rồi.
”
“Cái gì? Cô đã kết hôn rồi sao?” Hạ Gia Ni càng kinh ngạc hơn, "Anh trai tôi đúng là cầm thú.
.
. ngay cả phụ nữ đã có chồng cũng dám trêu chọc! Kiều Kiều, cô đừng sợ, tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cô.
"
"Dừng lại, dừng lại!
" Diệp Kiều thật sự không nhịn được nữa, cô ngại ngùng cười với với những vị khách đang nhìn qua, vươn tay che miệng Hạ Gia Ni.
“Ô ô ô.
"
"Cô có thể đừng suy đoán linh tin nữa được hay không? Tôi và Hạ Tấn Thành không có chút quan hệ gì cả.
”
Hạ Gia Ni chán nản, ngọn lửa bát quái đang cháy hừng hùng đột nhiệt bị dập tắt. Hạ Gia Ni lần nữa bưng ly cà phê Americano lên, uống một ngụm lớn, làm dịu đi cảm xúc kích động của mình trước đó, giọng nói của cô ấy cũng trở nên ỉu xìu.
“Vậy cô nhắc đến anh hai tôi để làm gì? Tôi còn tưởng rằng cuối cùng anh ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt.
”
Hạ Gia Ni rất hối hận, từ nhỏ anh hai được đám đông phụ nữ vây quanh, cô lại giống người cố gắng kích thích những người phụ nữ điên cuồng đó, nhưng cô lại chưa một lần thành công.
Anh hai của cô không biết là thần tiên phương nào, sống giữa ngàn hoa mà không động thân!
Diệp Kiều bất lực đỡ trán: "Rốt cuộc ở Hồng Kông, Hạ nhị thiếu gia phong lưu chừng nào vậy? Tôi chỉ nói ra tên của anh ta thôi mà cô lại liên tưởng đến chuyện tình cảm của anh ta rồi.
”
Hạ Gia Ni chớp mắt một cách ngây thơ.
Diệp Kiều nói: “Ở đại lục tôi cũng làm về ẩm thực, nửa năm trước trong thôn chúng tôi thành lập một xưởng thực phẩm, chuyên sản xuất tương ớt đậu nành. Nhà phân phối loại tương ớt này ở Hồng Kông chính là Hạ nhị thiếu.
”
"Hả? Tôi không biết nhiều về chuyện kinh doanh, cũng không nghe người khác nói qua. Anh hai tôi có thật sự làm việc thật không đấy?" Hạ Gia Ni có chút kinh ngạc.
"Tất nhiên. Tương ớt đậu nành Hạ Hoà của chúng tôi bán rất chạy ở Hồng Kông đấy. Phần lớn công lao đều thuộc về anh hai của cô.
"
Diệp Kiều gật đầu khẳng định.
"Lần này tình cờ tôi đến Hồng Kông, vốn định đến chào hỏi nhị thiếu gia nhưng không biết hiện tại anh ta sống ở đâu.
"
Loại thăm hỏi này, từ nhỏ Hạ Gia Ni đã thấy quá nhiều, theo bản năng liền cảm thấy Diệp Kiều đang cố gắng thiết lập mối quan hệ, vì vậy cô ấy không truy cứu tại sao Diệp Kiều lại không có phương thức liên lạc với Hạ Tấn Thành.
Cô ấy có cảm nhận khá tốt đối với Diệp Kiều, sản phẩm đại lục muốn tiến vào thị trường Hồng Kông thật sự không dễ dàng, cần phải tạo một chút quan hệ, đó là mối quan hệ làm ăn bình thường theo quan điểm của Hạ Gia Ni.
Dù sao trong khoảng thời gian này, anh hai của cô ở nhà trông rất suy sụp, vừa hay có thể tìm việc cho anh ấy làm.
Hạ Gia Ni đảo mắt, nói: "Gần đây anh ấy ở nhà, nhà anh ấy ở nhà số 21 Hạ Trạch. Ban ngày cô đi qua là có thể gặp được anh ấy.
”
Diệp Kiều kìm nén sự phấn khích trong lòng, chỉ cần cô có thể liên lạc được với Hạ Tấn Thành, cô sẽ có cơ hội thông qua anh ta để trở lại Thâm Thành.
Hạ Gia Ni không thèm để ý mà phất tay: "Chuyện nhỏ, lát nữa tôi phụ trách nấu ăn, cô ở bên cạnh quan sát, chỉ dạy thêm cho tôi là được. Hắc, hắc, nhân cơ hội này xin cô chỉ giáo.
”
Trong bốn tập liên tiếp, Diệp Kiều đều nằm trong top ba, Hạ Gia Ni đã sớm muốn cô chỉ dạy vài chiêu.
Hai người trò chuyện một lúc trong quán cà phê, sau đó khoác tay nhau đi về phía cửa hàng, bọn họ định đi chợ mua một số nguyên liệu khi còn sớm.
Diệp Kiều vươn tay kéo cửa kính, vừa vặn có một cô gái ở bên ngoài cũng đang kéo cửa, lực của hai người đối nghịch nhau.
Cửa kính quán cà phê có thể mở cả bên trong và bên ngoài. Diệp Kiều vội vàng buông tay, xin lỗi.
Cô gái ngoài cửa hung hăng mở cửa kính, mắng Diệp Kiều.
"Cô có bệnh à? Không thấy ngoài cửa có người sao? Không biết lễ phép là cái gì à?"
Lần đầu tiên Diệp Kiều nhìn thấy một người vô lý như vậy, cô sững người trong giây lát. Người đứng bên trái cô, Hạ Gia Ni, bị giá sách bên cạnh che đi lại rất tức giận.
"Yo! Người đàn bà đanh đá này đến từ đâu vậy? Ra ngoài không chùi mông sao?”
"Ha Gia Ni?!
"
Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, Hạ Gia Ni thò đầu qua vai Diệp Kiều, nhìn thấy cô gái ở cửa, giây tiếp theo, cô ấy trợn trắng mắt không nói nên lời.
"Tôi thật là xui xẻo, mỗi lần ra phố đi dạo đều gặp được đồ ngực bự không đầu óc như chị.
"
“Cô mới là ngực bự không có đầu óc!
” Cô gái buông cửa kính, xông vào muốn đánh Hạ Gia Ni.
“Chúng ta ra ngoài rồi nói!
” Diệp Kiều âm thầm thở dài, cau mày đưa tay ngăn cản cô gái. “Cô gái, có chuyện gì từ từ nói, đừng nên động tay động chân.
”
“Tôi dạy bảo em gái mình, cô quản được chắc?
Mắt thấy mâu thuẫn nhất thời không thể xoa dịu được, Diệp Kiều liền kéo cô gái ra ngoài, đồng thời gọi Hạ Gia Ni.
Hạ Gia Ni cảm thấy không thể để mất mặt ở đây cho nên cô ấy cũng hỗ trợ kéo cô gái kia đi ra ngoài.
Hai người hợp lực kéo cô gái đang không ngừng dãy dụa vào một góc quảng trường rồi buông tay. Sau khi được thả tự do, cô gái liền sửa sang lại chiếc váy của mình, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm nay thật là xui xẻo!
"
Hạ Gia Ni bị cô gái làm cho tức giận: “Chị còn không biết xấu hổ sao? Người đứng gây sự ngoài cửa quán cà phê không phải là chị à?”
"Tôi gây sự thì làm sao? Tôi nhìn không vừa mắt với đồ quê mùa, có chuyện gì nào?” Hạ Gia Gia khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn Diệp Kiều từ trên xuống dưới, không nhìn thấy bất kỳ thương hiệu quen thuộc nào trên người cô, tức khắc liền ngẩng mặt lên trời.
"Tôi nói nè Hạ Gia Ni, mỗi ngày cô có thể đừng dây dưa với bọn người nghèo được không? Vốn dĩ trên người cô đều là mùi khói dầu rồi, bây giờ lại dính thêm mùi nghèo nữa, thật sự cô đừng nghĩ đến việc có thể tái giá nữa.
”
"Ha ha.
.
. Hạ Gia Ni cười khẩy, tiến lại gần Diệp Kiều hơn, nắm tay cô, tỏ vẻ thân mật.
" Tôi muốn kết giao bạn bè với người có cùng chí hướng, chị muốn đi liên hôn thì đi đi, đừng nhắc đến tôi.
”
"Liên hôn thì làm sao? Tôi nhất định sẽ gả cho người mà mình thích. Bạch mã hoàng tử của tôi nhất định sẽ vừa giàu có, vừa đẹp trai!
" Hạ Gia Gia ngẩng đầu, dõng dạc nói.
Hạ Gia Ni và Hạ Gia Gia sinh ra gần như cùng lúc, vì bằng tuổi cho nên từ nhỏ hai cô thường hay đấu đá với nhau. Trước đây, thành tích học tập của Hạ Gia Ni cực kỳ tốt, vì vậy bố cô thích cô hơn, nhưng từ khi Hạ Gia Ni chọn học nấu nướng thay vì chọn học tài chính thì địa vị của hai người bị đảo ngược.
Được lợi, Hạ Gia Gia cũng không buông tha cho Hạ Gia Ni, ngược lại càng trầm trọng hơn, bất cứ đâu hay bất cứ cái gì cô ta đều muốn áp chế Hạ Gia Ni.
"Tôi nói cho cô biết, Hạ Gia Ni, tôi đã nhìn trúng một người đàn ông. Vài ngày nữa, tôi sẽ đưa anh ấy về nhà ra mắt bố, cô không thể cướp anh ấy khỏi tay tôi.
"
Hạ Gia Ni trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện với chị ta nữa: "Kiều Kiều, đi thôi! Tôi lười nói chuyện với chị ta!
"
"Hừ.
” Hạ Gia Gia lắc đầu khinh bỉ, nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt của cô ta đã thay đổi 180 độ.
“Lạch cạch” tiếng giày cao gót dính vào nhau, tư thế đứng lười biếng ngay lập tức trở nên mê hoặc và đẹp mắt.
"Lục Thừa.
.
.
"
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng cô ta, mức độ kiều diễm có thể so sánh với giọng điệu sến súa nhất.
Cái tên quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, Diệp Kiều dùng bước. Mang theo nổi kích động cùng sự chờ mong, Diệp Kiều chậm rãi xoay người.
Cách đó mười mét, bóng dáng cao lớn thẳng tắp lọt vào tầm mắt. Vành mắt Diệp Kiều lập tức đỏ lên, nước mắt lăn dài, đôi môi mấp máy, không tiếng động gọi tên anh.
Lục Thừa nở nụ cười, sải bước về phía cô. Hạ Gia Ni nghi hoặc không thôi, ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại giữa Diệp Kiều và người đàn ông đối diện, không biết họ có quan hệ gì.
Diệp Kiều chưa kịp gọi cái tên mà cô vẫn luôn nhớ mong mỗi ngày, ngay lập tức cô đã rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Bên tai cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông cùng giọng nói hơi run rẩy của anh: "Kiều Kiều, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
"
“A Thừa.
” Nước mắt Diệp Kiều rơi xuống, cô vùi vào lồng ngực rộng lớn và vững chắc của của chồng, lấy bộ tây trang của anh lau nước mắt, hô hấp của cô tràn ngập mùi hương của anh.
Cảm giác cực kỳ an toàn.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, nghe thấy âm thanh bàn tán của người qua đường, lúc này Diệp Kiều mới đỏ mặt đẩy anh ra.
Hạ Gia Ni đang đứng bên cạnh cảm thấy bụng mình có chút no, chẳng muốn đi chợ mua đồ nấu cơm nữa. Bây giờ, cô không biết cảm giác này gọi là gì: ăn quá nhiều thức ăn cho chó chăng.
Lục Thừa không muốn buông tay, dù sao nơi này cũng là Hồng Kông, Hồng Kông khá cởi mở, có rất nhiều cặp đôi nắm tay và ôm nhau trên đường phố. Anh vươn tay, trực tiếp ôm vợ vào lòng.
Ánh mắt của Diệp Kiều đảo qua đảo lại, cảm giác người xung quanh đang nhìn mình, cô có chút ngượng ngùng, muốn lui ra một chút.
Hai chân vừa định di chuyển, bàn tay to trên vai dùng chút lực, giọng nói trầm thấp đầy nam tính của Lục Thừa vàng lên bên tai.
"Kiều Kiều, đừng ép anh ôm em lên.
"
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông cùng dục vọng mạnh mẽ đang bị áp chế. Đôi chân của Diệp Kiều giống như bị cố định, cô không dám cử động thêm nữa.
"Kiêu Kiều, đây là.
.
.
?" Thấy bầu không khí có chút kỳ quái, Gia Ni hỏi.
Diệp Kiều cười với cô ấy: "Gia Ni, không phải tôi đã nói với cô là tôi đã kết hôn rồi sao? Đây là chồng của tôi, Lục Thừa.
”
“Xin chào.
” Lục Thừa khẽ gật đầu.
"À.
.
. xin chào.
" Mặc dù Hạ Gia Ni đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn muốn thở dài.
Anh hai của cô thật sự không có cơ hội nữa rồi, haiz, uổng công lúc trước cô muốn tác hợp Diệp Kiều với anh hai cô nữa chứ.
Đôi chân của Trương Phú Lâm tương đối ngắn, vì vậy lúc này mới hổn hển chạy đến. Vốn dĩ ông cho rằng lần này Lục Thừa lại nhìn nhầm rồi, không nghĩ đến vậy mà lại gặp được Diệp Kiều thật. Huy động tất cả các nguồn lực, tìm kiếm Diệp Kiều suốt hai ngày, nhìn thấy người thật đang đứng trước mặt, Trương Phú Lâm thật sự rất vui vẻ.
"Xưởng trưởng Diệp, cháu không sao là tốt rồi.
”
Diệp Kiều nở nụ cười: "Chú Trương, rất vui được gặp lại chú.
Ban đầu, Hạ Tấn Thành và Trương Phú Lâm đều là “người thân” trong miệng Diệp Kiều, là hy vọng để cô có thể trở lại Thâm Thành. Hôm nay, chân trước vừa biết được tin tức của Hạ Tấn Thành, chân sau lại gặp được chú Trương.
Trời ạ. Hôm nay là ngày may mắn của cô! Tâm trạng của Diệp Kiều vô cùng tốt.
"Kiều Kiều, anh xách túi giúp em nhé.
” Không vui vì sự chú ý của cô ấy đã chuyển sang người khác, Lục Thừa bình tĩnh nói.
“Vâng.
” Diệp Kiểu buông tay, để anh xách túi vải giúp cô.
Lục Thừa ôm cô: "Kiều Kiều, về khách sạn cùng anh đi? Anh có rất nhiều điều muốn nói với em.
”
Diệp Kiều chần chừ nhìn Hạ Gia Ni, vừa rồi cô đã hứa với cô ấy sẽ đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
.
.
Hạ Gia Ni vội vàng xua tay, tỏ vẻ hiểu chuyện. Cô sợ nếu mình nói ra lời không nên nói, người đàn ông trước mặt sẽ giết cô mất. Ánh mắt của anh ta rất nguy hiểm.
"Kiều Kiều, hẹn lần sau nhé. Cô nhớ kỹ địa chỉ nhà tôi nhé, khi nào cô có thời gian nhớ tới chơi với tôi.
"
Diệp Kiều gật đầu đồng ý: “Được.
”
“Chúng ta đi thôi.
” Lục Thừa che chở cho cô, đi về phía đường cái bên cạnh, chiếc xe đã đợi sẵn bên đường từ lâu.