Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,454
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Trên đường đi về nhà, Diệp Kiều không ngừng vui vẻ cười trộm, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục thừa đang lái xe.

Lục Thừa bất đắc dĩ nghiêng đầu nói: “Em cảm thấy buồn cười lắm sao?”

“Ha ha, em chưa từng thấy ai ốm nghén bao giờ á.

” Diệp Kiều bĩu môi, đôi mắt lóng lánh, ai cũng có thể nhìn thấy niềm vui sướng trong ánh mắt của cô ấy. “Bác sĩ nói có lẽ anh phải ốm nghén trong vòng một tháng.

“Ừm, không sao cả.

” Lục Thừa khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cô dịu dàng nói. “Có thể chịu một phần nỗi đau thai nghén cho em là tốt rồi. Anh ốm nghén cũng không nghiêm trọng, chỉ cần không có mùi tanh của cá là được.

“Vâng ạ.

” Diệp Kiều lấy máy thu thanh của cô ra, để cuộn băng cô đã mua ở thành phố Hồng Kông vào bên trong.

Trong xe vang lên tiếng nhạc du dương, rộn ràng, người cô lắc lư theo giai điệu của âm nhạc.

“Vui vẻ như vậy sao?” Lục Thừa cười nhìn cô.

“Đương nhiên là vui vẻ chứ, điều này chứng tỏ anh thực sự rất thích em, ha ha ha.

” Diệp Kiều vừa nói vừa không nhịn được cười trong vui vẻ.

Nhìn đến vẻ mặt tươi cười vui vẻ của cô khiến trong lòng Lục Thừa cảm thấy càng thêm ngứa ngáy.

Diệp Kiều chống cằm nhìn anh, mang theo sự thỏa mãn cùng với vui sướng, hào phóng mà nói: “Đợi chút trở về em sẽ làm món sườn kho cho anh để cảm ơn anh như một người hùng của em.

“Được.

” Lục Thừa cưng chiều cô mà gật đầu.

Hai người họ chỉ ở lại Thâm Thành ba ngày, đến ngày thứ tư thì lên đường đi đến thành phố Bắc Hà.

Những bản vẽ mà Lục Thừa có được trước đây chỉ có thể hỗ trợ anh tạo ra chiếc máy thu thanh này, chỉ một sản phẩm chắc chắn là sẽ không đủ đối với một công ty, và anh cần đầu tư công sức nhiều hơn vào việc đổi mới sản phẩm.

Hơn nữa, chiếc máy thu thanh này cũng cần phải được cập nhật lặp đi lặp lại, nếu không sẽ sớm có những sản phẩm tiếp theo ra mắt cạnh tranh thay thế nó, điều này sẽ bóp nghẹt thị phần của Thừa Phong.

Lần này Lục Thừa về nhà cũng đã mang theo một nửa số vốn, anh dự định mở một nhà máy ở thành phố Bắc Hà.

Dù sao Thâm Thành cũng không phải căn cứ của anh, vụ bắt cóc Diệp Kiều cũng đã dạy cho Lục Thừa một bài học, ở một nơi mà anh không quen thuộc, cho dù có hơn 20 người, anh cũng không thể xử lý được sức mạnh to lớn của đối thủ.

Bọn họ đi tàu hỏa về, cả hai đều ăn mặc rất xuề xòa, những người ngồi cùng khoang không nhận ra rằng những chiếc túi da rắn mà họ đang mang thực chất chứa đầy tiền.

Họ đổi tàu tại Giang Thành, đến ngày thứ ba mới trở lại thành phố Bắc Hà. Vì để chăm sóc cho tình trạng thể chất của Diệp Kiều, cả hai đã ở lại thành phố một đêm.

Chờ khi bọn họ phong trần mệt mỏi trở lại thôn Hạ Hà, thời gian đã tới giữa trưa ngày thứ tur.

“Mẹ!

” Diệp Kiều đứng ở cổng sân, cười tủm tỉm hô một tiếng.

Trương Thúy Thúy đang bưng chậu nước đổ nước ra bên ngoài liền ngây ngẩn cả người, kích động thiếu chút nữa quăng chậu nước đi, vọt tới gần Diệp Kiều.

“Kiều Kiều à! Con đã trở lại rồi à! Mẹ thật sự rất nhớ con!

Diệp Kiều cười ôm lấy mẹ: “Mẹ, con cũng vô cùng nhớ mẹ!

“Con, cái đứa nhỏ này, đi một chuyến đến Thâm Thành liền không trở lại nữa!

” Trương Thúy Thúy oán giận nói liên hồi, chụp đánh cánh tay của Diệp Kiều nhưng lực đạo lại rất nhẹ “Nhanh lên, nhanh lên, trên đường đi về con có mệt không? Đồ ăn mẹ để cho các con đều đã dùng hết rồi! Ai da, các con trở về cũng không báo trước một tiếng với mẹ, trong nhà thứ gì cũng chưa chuẩn bị, chỉ có thể chuẩn bị một ít thứ trước mà thôi.

Từ đầu đến cuối, mẹ của Lục Thừa là Trương Thủy Thủy chỉ nhìn anh một cái rồi dồn hết sự chú ý vào cô con dâu của mình.

Lục Thừa nhún vai, nháy mắt ra hiệu với Diệp Kiều rồi đi vào nhà với túi lớn và túi nhỏ.

“Mẹ, sao nhà của chúng ta lại thay đổi nhanh như vậy?”

Nhìn khoảng sân hoàn toàn mới trước mặt, Diệp Kiều có chút do dự không nhận ra. Cũng may mắn là lúc trước Lục Thừa có về nhà một lần, nếu không hai vợ chồng thật sự phải đi hỏi người trong thôn xem cổng nhà mình bây giờ đang ở đâu.

“Vừa đúng lúc mùa vụ nhàn rỗi, vì vậy các ông lớn đến giúp đỡ xây lại.

” Trương Thúy Thúy nắm lấy tay cô, dẫn cô vào bếp. “Kiều Kiều, trời lạnh, trước mắt con hãy vào bên trong bếp sưởi ấm đi.

“Chị dâu ba.

” Ngồi ở trước bếp nhóm lửa, trên mặt Lục Trừ lộ ra nụ cười xán lạn, phất phất đôi tay mạnh mẽ nói với Diệp Kiều.

“Tiểu Trừ, con nhường lại ghế dựa cho Kiều Kiều nhé. Con ngồi bên cạnh đi!

“Được ạ.

” Nghe thấy mẹ mình nói như vậy, Lục Trừ lưu loát sang băng ghế bên cạnh ngồi xuống ngay ngắn, nhường cái ghế dựa cậu đang ngồi cho Diệp Kiều.

Chiếc ghế cậu nhường lại cho Diệp Kiều được làm bằng tre, có lưng tựa, ngồi rất thoải mái.

Sau khi nói lời cảm ơn với Lục Trừ, Diệp Kiều ngồi xuống, duỗi tay đến sát bệ bếp mà xoa xoa đôi tay của mình.

Diệp Kiều nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Viên Hiểu Quyên, lúc bình thường, việc bếp núc đều do mẹ chồng và chị dâu phụ trách.

Hôm nay lại là em trai nhóm lửa, rõ ràng là bị bắt tới làm việc tạm thời.

“Mẹ, chị dâu không có ở nhà hay sao?”

“Hôm nay con bé đi về nhà mẹ đẻ rồi.

” Trương Thúy Thúy cười trả lời, “Nghe nói em gái của con bé muốn gặp mặt nhau, cho nên con bé đã quay về nhà mẹ.

“Đó là một chuyện tốt.

“Còn không phải sao, Hiểu Quyên chỉ có một đứa em gái. Từ trước đến nay Hiểu quyện luôn vô cùng yêu thương em gái mình.

” Bà khéo léo di chuyển tay chân đặt những dải vải vào bên trong. Trước đây, Trương Thúy Thúy không thích con dâu thứ hai cho lắm, bà cho rằng cô keo kiệt, luôn thích nhặt đồ cho nhà mẹ đẻ của cô ấy.

Từ khi nhà họ Lục trở nên giàu có, đội mắt của Trương Thúy Thuý cũng không còn tập trung vào những thứ được mất như vậy nữa, thái độ của bà ấy đối với Viên Hiểu Quyên cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lúc này nói đến sự tình trong nhà của Viên Hiểu Quyên càng làm cho bà cảm thấy đồng cảm với cô.

“Hiểu Quyên cũng thật là sống không dễ dàng gì, gia đình của con bé vô cùng trọng nam khinh nữ, con bé cùng với em gái cũng đã chịu không ít khổ cực trong căn nhà đó. Lần này nghe nói gia đình của con bé muốn gả em gái của con bé ra ngoài, con bé cảm thấy đứng ngồi không yên, vì sợ rằng gia đình con bé đang có âm mưu gì đó. Mẹ dứt khoát nói với Lục Kiện cùng quay trở về nhà mẹ đẻ của con bé để xem tình hình ra sao.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì nước sôi, Trương Thúy Thúy vớt mì ra, lại lần nữa bắt đầu chiên trứng, chiên liên tiếp sáu cái trứng gà mới dừng tay lại.

Là con út trong gia đình, Lục Trừ cũng có một bát mì ngon với một quả trứng rán trong bát.

Trong bát của Lục Thừa có hai quả trứng chiên.

Bên trong bát của Diệp Kiều là khoa trương nhất với ba quả trứng chiên chồng lên nhau, dường như sợ cô ăn không đủ no.

Lục Thừa vốn dĩ muốn đem một cái trứng chiên bên trong bát của anh gắp qua bát của Diệp Kiều, nhưng lại bị Diệp Kiều trừng mắt một cái, nên chỉ có thể an phận ăn trứng bên trong bát của mình.

Diệp Kiều cắn một miếng trứng chiên, cảm thấy thật áp lực. Cô cảm thấy mình ăn xong ba quả trứng chiên này thì cũng đã no rồi, phần mì còn lại sẽ chỉ có thể bị lãng phí.

“Kiều Kiều à, nếu không đủ thì nói với mẹ, mẹ sẽ nấu thêm cho con.

Trương Thúy Thúy ngồi ở bên cạnh, hòa ái nhìn về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều vội vàng lắc đầu: “Đủ rồi đủ rồi, mẹ, phần mì còn lại con sợ là ăn không hết đâu a.

"

“Con ăn không hết thì sợ gì? Con chỉ cần đưa nó cho Lục Thừa là được rồi! Thằng bé nó ăn rất nhiều mà.

” Trương Thúy Thúy không cho là đúng mà trả lời.

Diệp Kiều: “...

.

“.

.

.

” Chà, bà ấy quả là một người mẹ chồng chu đáo.

Lục Thừa có chút ghen tị, chua xót nhìn về phía mẹ mình ai oán: “Mẹ, con với Kiều Kiều rốt cuộc ai mới là do mẹ sinh ra vậy?”

“A.

.

” Trương Thúy Thúy lộ ra vẻ khinh thường, “Mẹ hy vọng Kiều Kiều là do mẹ sinh ra. Con có như Kiều Kiều, quan tâm trò chuyện với mẹ như vậy không? Có thể cùng mẹ bán hàng kiếm tiền không? Con có thể nấu cho mẹ đồ ăn ngon không?”

Trương Thúy Thúy nhớ rõ ràng khoản tiền đầu tiên bà kiếm được trong kinh doanh là cùng Kiều Kiều đến thị trấn để bán tương ớt đậu nành. Hai người họ có một tình bạn hữu nghị rất tốt đấy.

Lục Thừa nhất thời không nói lại được: “Ơ, như thế thì không thể rồi.

“Vậy đó! Mau ăn đồ ăn của con đi!

” Trương Thúy Thúy không chút khách khí duỗi tay võ nhẹ Lục Thừa.