Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,385
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Lục Trừ thấy anh ba của mình đang bị mắng, có chút đồng tình với anh ba, may mắn là cậu thông minh, chưa bao giờ so đo với chị dâu ba. Ha ha, Lục Trà cười trộm, vùi đầu tiếp tục ăn trứng chiên, thật là ngon mà!

Nếu không phải chị dâu ba đã trở lại, cậu cũng không thể ăn món trứng chiên ngon đến như vậy. Chị dâu thực sự là ngôi sao may mắn của cậu ấy.

Ba người vùi đầu ăn mì sợi, Lục Kiến Quốc đi làm ruộng xong chậm rãi đi về nhà.

Quan hệ giữa các thành viên trong gia đình thực sự rất tốt.

Sau khi ăn xong, Diệp Kiều lôi kéo Lục Thừa đi xung quanh ngôi nhà tham quan qua một lần.

“Ngôi nhà lớn lợp ngói xanh lam trông rất thoải mái. Nó sáng sủa hơn nhiều so với ngôi nhà nhỏ mà chúng ta ở trước đây.

Đứng ở trong phòng của cô cùng với Lục Thừa, đôi tay Diệp Kiều dang rộng ra rồi xoay một vòng, cô cảm thấy vô cùng hài lòng với nó.

Nhà họ Lục chắc đã bỏ ra rất nhiều tiền cho ngôi nhà này, vật liệu cũng rất kiên cố, vị trí trên thực tế là cùng một mảnh đất với nhà họ Lục trước đó, nhưng diện tích ít nhất cũng lớn hơn gấp đôi so với trước.

Sảnh ở giữa dùng làm phòng khách và phòng ăn, hai bên trái phải của căn nhà có ba gian phòng. Lục Kiến Quốc cùng Trương Thủy Thủy một gian phòng. Con cháu nhà họ Lục thì chia nhau từng gian phòng. Căn phòng còn lại hiện đang bỏ trống và có thể được sử dụng làm phòng khách hoặc làm phòng chứa các vật dụng nho nhỏ đa dạng trong gia đình.

Diện tích của mỗi gian phòng cũng tương đương nhau, khoảng hơn 20 mét vuông.

Gian phòng hiện tại của Diệp Kiều có một chiếc giường lớn mới được làm, chiếc chăn bông trên đó có màu đỏ rực, vừa mới được mẹ chồng cô may cho.

“Đây là chiếc chăn bông khi chúng ta kết hôn đấy.

Diệp Kiều đi đến mép giường, duỗi tay ấn ấn xuống chiếc giường dày.

Không biết bên dưới trải bao nhiêu lớp, rất mềm mại, đêm nay ngủ nhất định sẽ rất ấm áp.

“Ừm. Đây là thứ đồ mới duy nhất mà chúng ta đã mua khi kết hôn.

Nhìn chiếc chăn bông, Lục Thừa liền nhớ tới vợ của anh sắc mặt kiều diễm đang nằm trên đó, trên tấm ga trải giường màu đỏ, làn da của cô trắng đến mức như tỏa sáng, lúc ấy anh nhìn đến mức ngây người ra nên mới bị cô bá vương ngạnh thượng cung.

Nghĩ đến đó, Lục Thừa không nhịn được cười ra tiếng.

Diệp Kiều nghi hoặc mà nhìn về phía anh nói: “Anh là đang cười cái gì vậy? Anh có phải lại đem tiền giấu dưới gầm giường hay không?”

Cô hoàn toàn không biết là mình có bỏ lỡ thủ thuật nào của anh hay không, chỉ nghĩ đến người đàn ông của cô thường có thói quen giấu tiền dưới gầm giường.

Khi cô ở Thâm Thành, cô đã ngủ ở trên mấy trăm vạn tiền mặt, cảm giác đó vẫn thực sự khá chua chát.

Cô vừa cảm thấy thấp thỏm lại vừa có lại cảm giác thật sảng khoái không thể giải thích được.

“Ách...

.

” Lục Thừa chột dạ sờ sờ cái mũi của mình, “Qua thật anh đem túi để dưới gầm giường.

Diệp Kiều bất đắc dĩ nhìn về phía anh nói: “Sao anh không để nó vào trong ngăn tủ đi? Mẹ đã đặt hai cái tủ quần áo bên trong phòng của chúng ta mà.

Diện tích của căn phòng lớn hơn cho nên đồ dùng bên trong phòng cũng trở nên nhiều hơn trước.

Ngoại trừ cái giường lớn ra còn có hai cái tủ 5 ngăn và hai cái bàn lớn.

Vừa rồi Diệp Kiều đã có xem qua, hai cái tủ 5 ngăn vẫn còn trống không, bọn họ đã có đủ không gian để đựng đồ vật của mình.

“Anh làm theo thói quen thôi.

Lục Thừa vội vàng khom lưng đem túi kéo ra tới, “Hiện tại anh liền đem nó cất vào tủ.

“Anh đừng trực tiếp nhét cái túi vào, anh lấy tiền trong túi ra để vào đó đi. Cái túi này bẩn rồi, đợi sau khi lấy tiền ra rồi vứt đi.

” Diệp Kiều ghét bỏ nhìn lướt qua chiếc túi da rắn bị dính đầy tro bụi, vội vàng ngăn cản động tác cho cả chiếc túi vào ngăn tủ của anh.

“Được!

” Lần này Lục Thừa trở về mang theo 30 vạn tiền mặt, mặt khác anh cũng đã gửi số tiền còn lại vào trong ngân hàng.

Các thủ tục gửi và rút tiền ngân hàng hiện nay ở các nơi khác nhau rất phức tạp và mọi người đều có thói quen mang theo tiền mặt.

Bọn họ phải mất một lúc mới sắp xếp hết mọi thứ trong phòng.

Diệp Kiều cầm những món quà dành cho gia đình đi ra ngoài.

Cô ấy đã mua quần áo đệm bông cho cả Lục kiến Hoa và Trương Thúy Thúy, loại này có chất lượng xuất khẩu, chắc chắn sẽ tốt hơn những thứ họ có thể mua ở Bắc Hà, đồng thời chúng cũng nhẹ hơn và ấm hơn.

Hai ông bà già mừng rỡ ngay lập tức mặc thử vào, sau đó tìm lý do đi ra ngoài có việc. Xem bộ dáng này, hai người bọn họ hẳn là đi khoe với nhóm bạn già của họ thì phải.

Diệp Kiều buồn cười nhìn theo bọn họ rời đi.

“Chị dâu ba, chị mua cho em đồ gì vậy ạ?”

Nhìn thấy ba và mẹ của mình đều nhận được quà từ chị dâu, Lục Trừ cũng gấp không chờ nổi, ghé vào trên bàn đôi tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ của mình, cười tươi như hoa hỏi.

“Quy nhỏ lanh lợi, sao chị có thể quên mua quà cho em được chứ? Đây! Tất cả những thứ này đều là của em.

Diệp Kiều rất am hiểu những đồ vật ưa thích của trẻ con, lấy ra một hộp chocolate, một chiếc máy thu thanh và một chiếc đồng hồ điện tử.

Ngày nay đồng hồ điện tử còn hiếm hơn đồng hồ dành cho người lớn, Diệp Kiều tình cờ nhìn thấy một chiếc tại một cửa hàng ở thành phố Hồng Kông nên đã mua một chiếc.

“Oa! Đây là đồng hồ sao? Thật là đẹp.

Trên dây đồng hồ màu đen là mặt đồng hồ số cơ học, sau khi Lục trừ nhìn thấy, đôi mắt một giây cũng không rời khỏi chiếc đồng hồ

“Chị dâu, cái này mang vào như thế nào vậy a?”

Diệp Kiều đi qua giúp cậu mở ra dây đồng hồ, để lên cổ tay của cậu, còn dạy cậu cách điều chỉnh thời gian như thế nào.

Lục Trừ vô cùng vui vẻ, cậu mang đồng hồ chạy đến đứng dưới đồng hồ treo tường bên trong nhà, ngửa cái đầu nhỏ lên, tỉ mỉ so sánh thời gian.

Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Kiện cùng Viên Hiểu Quyên cũng đã trở lại, lại thêm một phen náo nhiệt.

Từ trước đến nay Viên Hiểu Quyên vốn rất thích Diệp Kiều, lôi kéo tay cô không thấy buông ra, miệng cũng luyên thuyên không ngừng nói chuyện.

“Kiều Kiều, quần áo trẻ em của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền.

” Cô không kìm được sự vui mừng trong mắt, “Ôn Noãn thật sự là một người tốt, mấy ngày trước cô ấy đã điện báo cho chị, nói sẽ đặt hai ngàn bộ quần áo trẻ em, cô ấy muốn 500 chiếc cho mỗi kiểu trong số bốn kiểu em đã vẽ, có kích thước từ 80-140cm, tất cả số tiền đã được chuyển trực tiếp cho chị rồi, tổng cộng là 60.

000.

Diệp Kiều sửng sốt một chút, cô còn tưởng rằng những việc làm lót đường trước đó của cô không có tác dụng gì nhưng không nghĩ tới Ôn Noãn im hơi lặng tiếng đã đặt một đơn hàng lớn đến như vậy.

Nhưng tại sao cô ấy không liên lạc với mình trước nhỉ?

Trong lòng cô có chút nghi hoặc, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến niềm hạnh phúc của Diệp Kiều.

“Thực tốt! Chị dâu, làm như vậy thì công việc kinh doanh của chúng ta sẽ phát đạt.

“Đúng đúng đúng. Chị đã hỏi Ôn Noãn rồi, cô ấy nói nếu hàng bán chạy thì cô ấy sẽ lấy hàng của chúng ta vào mỗi quý. Cô ấy sẽ đặt hai nghìn cái từ chúng ta trước.

Viên Hiểu Quyện vui rạo rực nói: “Kiều Kiều, nếu khấu trừ hết chi phí, mỗi tháng chúng ta có thể thu vào tầm vài ngàn tệ đấy.

Hiện tại tiền lương cho công nhân cũng không cao, công nhân nhà máy thịt có lợi nhuận cao nhất ở thành phố Bắc Hà chỉ là bốn mươi hoặc năm mươi tệ cho mỗi công nhân, tiền lương ở Thâm Thành cũng chỉ cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ ở đầu 100.

Họ dựa vào nhà máy quần áo này kiếm được hàng mấy ngàn mỗi tháng, quả thực là lợi nhuận kếch xù.

“Tốt lắm.

” Diệp Kiều cũng rất vui sướng nhưng biểu hiện cũng bình tĩnh hơn nhiều so với chị dâu mình.

Trước đây cô có mở một nhà hàng, doanh thu hàng tháng hơn một triệu, cô đã từng thấy số tiền lớn, vài nghìn đô la cũng không khiến cô ấy thay đổi tâm trạng quá nhiều. Hơn nữa, trong giai đoạn đầu cải cách và mở cửa của Trung Quốc, việc kiếm tiền thực sự dễ dàng, miễn là bạn đủ can đảm, nhưng quá khó để kiếm tiền liên tục và ổn định.

Vẫn còn vô số triệu phú, đại triệu phú phá sản, bánh xe thời đại lăn về phía trước không thương tiếc, ai theo kịp sẽ giàu có, không theo kịp sẽ bị tụt lại phía sau.

“Chị dâu, chúng ta tiết kiệm tiền trước đã, mấy năm nữa thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ mở rộng sản xuất hoặc đầu tư cái khác.

Ban đầu hai xưởng quần áo của bọn họ dựa vào những người có mối quan hệ với nhà máy may Thâm Thành, nếu phát triển thịnh vượng quá sẽ dễ dẫn đến người khác gây khó dễ, rắc rối.

“Được được được, tất cả chị đều nghe em.

Bây giờ Viên Tiểu Quyên tin tưởng Diệp Kiều vô điều kiện, rất thẳng thắn gật đầu, nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm bớt.

“Thực ra, chị đã rất hài lòng với việc kiếm được nhiều tiền như vậy. Hôm nay, chị ở nhà cũng đã rất hãnh diện rồi. Chị lấy ra một xấp tiền trước mặt bố mẹ, vỗ nhẹ lên bàn và tự hào tuyên bố từ nay về sau, chị sẽ chịu trách nhiệm đóng học phí cho em gái của chị. Kiều Kiều, chị cảm thấy lời em nói vô cùng đúng, tiền chính là thứ chống lưng cho phụ nữ mà. Trong tay có tiền, chị cũng không hoảng hốt, cùng ba mẹ nói chuyện cũng rất vô cùng hợp lý. Em gái của chị hiện đang học năm nhất cấp ba, học lực rất tốt vậy mà bố mẹ chị nói phải cho em ấy thôi học để đi lấy chồng. Lại nói hiện tại dù sao cũng không cho thi đại học, em ấy có đọc thêm sách cũng vô dụng, cuối cùng đành phải về thôn lấy chồng mà thôi.

Nét mặt của Diệp Kiều khẽ động. Lúc này, Lục Thừa mang theo một cái lò than đi tới: “Kiều Kiều, ở nhà lạnh lắm, anh đặt thêm cái lò than dưới chân em nhé.

Bắc Hà lạnh hơn rất nhiều so với Thâm Thành, nhiệt độ ít nhất cũng thấp hơn mười độ. Đêm qua Diệp Kiều còn tưởng rằng chăn đủ dày thì cô sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng đến cuối cùng cả người đều run rẩy lên, cho nên cô chỉ có thể cuộn tròn người lại, nhét bàn chân lạnh cóng vào trong vòng tay Lục Thừa cho ấm hơn.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay, Lục Thừa đã đến bệnh xá thị trấn lấy hai bình truyền dịch, đổ đầy nước nóng cho cô, để cô ôm lấy.

Lúc này khi cô ấy đang nói chuyện với chị dâu, thỉnh thoảng khoanh chân, Lục Thừa đem lò than tới cho cô.

“Em ấy rất thương em đấy.

” Nhìn hành động của Lục Thừa, Viên Hiểu Quyên buồn bã liếc

nhìn người đàn ông của mình, người đi theo phía sau Lục Thừa vào đây.

“Anh xem đi.

Lục Kiện ngây thơ chớp chớp mắt, anh thật là quá oan uổng mà, lén lút nhìn em trai không có việc gì làm.

Tại sao đàn ông lại làm khó đàn ông?!

Em ba à, bọn họ là cùng một mẹ đẻ, sao lại bức bách nhau quá vậy chứ.