Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,435
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Hiểu Tĩnh, cô có nghĩ đến việc rời khỏi nhà máy may và đến giúp chúng tôi không?”

Diệp Kiều nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hỏi ra vấn đề này. Cô thực sự rất xem trọng năng lực của Nhậm Hiểu Tĩnh, muốn đem nhà máy ở Thâm Thành bên kia giao cho cô ấy quản lý.

Sau khi lấy được giấy phép kinh doanh ở Thâm Thành, cô cùng với chị dâu đều sẽ ở lại thành phố Bắc Hà, hai người cũng không muốn phải rời xa con của mình. Cứ như vậy, nhà máy may ở Thâm Thành rơi vào tình huống không có ai quản lý, Trương Triệu và những người khác cũng chỉ có thể tạm thời thỉnh thoảng ghé qua mà xem xét, đảm bảo mọi thứ được vận hành ổn định.

“Tôi?” Nhậm Hiểu Tĩnh ngây ngẩn cả người, duỗi tay chỉ hướng mình, tiện đà bật cười ra tiếng. “Hiện tại làm việc tôi ở nhà máy này rất tốt, tạm thời không có thời gian rảnh rỗi.

Thời gian trôi qua đến năm 1977, còn chưa đầy một năm trước bài phát biểu thực sự của phía nam.

Diệp Kiều biết giai đoạn lịch sử này, nhưng cô ấy không chắc cuộc cải cách và mở cửa thực sựbắt đầu từ khi nào.

Con người thời nay vẫn rất kiên trì theo đuổi bát cơm sắt, thực tế không chỉ bây giờ mà cả các thế hệ mai sau, việc thi tuyển công chức rất phổ biến, hàng chục nghìn người để cạnh tranh cho một hoặc hai vị trí cũng không có gì lạ.

Cơ hội với sự ổn định, lựa chọn của mỗi người là khác nhau.

Diệp Kiều âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho Hiểu Tĩnh, nhưng cô cũng không làm phiền dây dưa với hiểu Tĩnh quá nhiều. Sau một vài năm, khi hiệu quả của các nhà máy quốc doanh giảm sút và họ thậm chí không thể trả lương cho công nhân, sẽ có người có thể tiếp tục kinh doanh mà không bị phá sản, cô ấy sẽ lại hỏi Hiểu Tĩnh.

“Tôi đang suy nghĩ về điều đó mà thôi. Không sao cả, tôi chỉ là tiếc năng lực của cô.

Nhậm Hiểu Tĩnh cười cười vỗ nhẹ cô, trêu ghẹo nói: “Có cái gì mà tiếc? Tuy rằng hợp tác của chúng ta đã dừng lại, tình bạn của chúng ta vẫn còn đó. Chúng ta vẫn cần giữ liên lạc trong tương lai.

"Ùm.

"

Hai người ngồi ở đình hóng gió trò chuyện, không bao lâu sau, nhóm trẻ em đang ngồi chơi đùa ở bên kia đi tới chỗ của các cô kêu than đói bụng.

Lục Minh Châu chớp chớp đôi mắt tròn xoe trông rất giống với Diệp Kiều, đặt một đôi tay mũm mĩm lên chân Diệp Kiều, nói với giọng nói ngọt ngào.

“Mẹ ơi, Châu Châu có thể ăn bánh sandwich không?”

Diệp Kiều và Nhậm Hiểu Tĩnh đưa con ra ngoài chơi, dự sẽ định tổ chức dã ngoại bên ngoài. Bên cạnh họ là hai chiếc giỏ hai lớp được dệt tinh xảo. Có bánh mì sandwich do Diệp Kiều làm, cánh gà nướng, đùi gà, sôcôla, các loại bánh quy, đương nhiên còn có trái cây theo mùa.

Diệp Minh Châu đã suy nghĩ để ý đến nó trong một thời gian dài, sau khi chơi một lúc, cuối cùng cô bé nhịn không được nữa đành phải chạy đến bên mẹ của mình hỏi.

“Có thể nha. Châu Châu đang đói bụng sao?”

Diệp Kiều dịu dàng nhẹ nhàng chải mái tóc mềm mại và đẹp đẽ của con gái mình, mỉm cười nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nghiêng người hỏi.

“Vâng ạ, bụng của Châu Châu xẹp lép rồi a.

Lục Minh Châu nhe hàm răng nhỏ xíu, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào bụng để chứng minh rằng cô bé không nói dối.

Diệp Kiều không nhịn được cười, gật đầu nựng nựng cái mũi đáng yêu nho nhỏ của cô bé: “Được, mẹ sẽ đi lấy cho con nhé!

Cô mở giỏ ra, lấy ra một chiếc bánh sandwich bọc giấy dầu, đưa cho con gái một chiếc, cũng đưa một cái cho cậu bé bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt mong cho.

Cậu bé rụt rè thẹn thùng nép nép bên cạnh đằng sau Nhậm hiểu Tĩnh.

Nhậm Hiểu Tĩnh cười vỗ vỗ bả vai của con trai, cổ vũ cậu bé nói: “Tiểu Dục, mau tới nhận lấy đi, hãy nhớ là con phải cảm ơn dì Kiều Kiều nhé.

“Cảm ơn dì Kiều Kiều.

” Sau khi đã được mẹ mình cho phép, lúc này cậu bé mới ngoan ngoãn mà tiếp nhận sandwich, đỏ mặt thẹn thùng nói lời cảm ơn với Diệp Kiều.

Diệp Kiều buồn cười nhìn cậu bé nói: “Hiểu Tĩnh, Tiểu Dục nhà cô được giáo dục thật tốt.

“Cậu bé thực là ngoan.

” Nhậm Hiểu Tĩnh sờ sờ đầu của con trai, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. “Khi ba của bé tới gây sự, nó còn xông tới bảo vệ tôi nữa.

Diệp Kiều sắc mặt khẽ biến, không muốn để cho hai đứa nhỏ nghe thấy, hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh ta lại dám đến chỗ cô để gây sự à?”

“Hừ.

” Nhậm Hiểu Tĩnh cười lạnh nói, “Anh ta cũng chỉ có thể làm đến vậy thôi, tôi không sợ anh ta. Chờ khi đón vợ mới vào cửa, tự nhiên anh ta sẽ không còn sức mà đến tìm tôi kiếm chuyện nữa.

Người đàn ông rẻ tiền kia lần này sở dĩ đến đây tìm phiền phức là vì sắp cưới vợ mới của anh ta, đây là cái dạng chồng cũ gì vậy chứ? Tiền hồi môn để cưới vợ mới lại chạy tới chỗ vợ cũ để đòi hỏi? Nhậm Hiểu Tĩnh tức giận đến cảm thấy thật nực cười, trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài.

“Nếu cô có cần hỗ trợ gì thì cô cứ việc nói với tôi. Lục Thừa nhà tôi không có kỹ năng nào khác nhưng nói về đánh nhau thì tôi rất tin tưởng Lục Thừa đấy.

Diệp Kiều nói ra những lời này như hợp tình hợp lý.

Nhậm Hiểu Tĩnh không nhịn được che miệng lại cười cười nói: “Lục Thừa nhà cô còn chưa đủ lợi hại hay sao? Anh ấy đã được đưa vào danh sách khen thưởng của thành phố năm nay rồi cơ.

Khi hai người đang nói chuyện, Diệp Kiều cảm giác con gái vẫn luôn lay động chân của cô, cái bánh sandwich cầm trong tay cũng không ăn, trong lòng cô có chút khó hiểu.

Điều này thực sự không giống với tính cách của con gái cô mà.

“Châu Châu, con bị làm sao vậy?”

“Cái kia...

.

” Lục Minh Châu có chút chần chờ ngửa đầu nhỏ lên, hỏi: “Mẹ ơi, con có thể đem sandwich chia cho bạn nhỏ kia ăn không ạ?”

"Hå?"

Lục Minh Châu cái miệng nhỏ mấp máy, nhìn về phía bên ngoài: “Em gái ở đằng kia thực sự rất đáng thương. Em ấy gầy và nhỏ con, khi con chơi với em ấy, bụng của em ấy cứ kêu lên. Chắc là em ấy đói lắm.

.

.

“Bên kia?” Diệp Kiều nhìn về hướng nơi con gái cô ngồi chơi hồi nãy.

Có một khu vực dành riêng cho trẻ em chơi trong công viên nhỏ này. Mặc dù không có nhiều loại thiết bị trò chơi như thế hệ sau, nhưng cũng có một vài cái bập bênh và xích đu. Ngoài ra còn có một đống cát.

Lục Minh Châu và Nhậm Tiểu Dục vừa mới chơi trên cát.

Con trai của Nhậm Hiểu Tĩnh lấy họ của cô ấy, cô ấy đã ly hôn với chồng, cho nên sau khi sinh ra con trai cô ấy dứt khoát để con trai lấy họ Nhậm của cô để đặt tên, điều này cũng khiến cho ba mẹ ruột của cô ấy rất hạnh phúc. Cũng chính vì lý do này, Nhậm Hiểu Tĩnh mới hoàn toàn gây thù với gia đình nhà chồng cũ.

Lục Minh Châu cũng dậm chân tại chỗ và nhìn về phía đống cát, sau khi tìm kiếm một lúc, đột nhiên cô bé cười duỗi tay chỉ vào bụi cây ở phía xa.

“Ở ngay nơi đó, em gái ấy đang trốn ở dưới tán lá đó.

“Hả?” Diệp Kiều nheo đôi mắt lại để nhìn kỹ hơn, khó khăn lắm mới nhìn thấy ở lùm cây bên kia có một thân ảnh nhỏ nhỏ ở bên duối.

Cô bé co ro trong bụi rậm, lá cây hoàn toàn che khuất thân thể, nếu không phải vừa rồi cô bé thò đầu ra nhìn về phía này, Diệp Kiều cũng sẽ không phát hiện ra được.

Nhìn thấy thân hình nhỏ bé, quần áo mỏng manh của cô gái nhỏ, lòng Diệp Kiều mềm lại, từ khi cô làm mẹ, nhìn thấy bọn trẻ, cô cảm thấy không khỏi mềm lòng.

âm thầm thở dài, Diệp Kiều khẳng định lòng tốt của cô cho con gái của mình.

“Châu Châu, con có thể đem sandwich tới đó để chia cho em gái đó ăn. Nhưng con không được đi theo cô bé ấy đi ra xa phạm vi tầm mắt của mẹ, con biết không?”

Con gái của cô có lòng tốt như vậy là một chuyện tốt, nhưng nếu lòng tốt này có thể khiến cho cô bé gặp nguy hiểm thì Diệp Kiều tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Lục Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: “Mẹ ơi, con biết rồi ạ, đợi chút nữa con sẽ gọi em ấy tới đây. Kỳ thật vừa rồi em ấy cũng đã chơi chung ở đống cát với tụi con.

“Được rồi. Vậy thì con hãy đi đi.

” Diệp Kiều lấy ra một chiếc bánh sandwich nhỏ khác từ trong giỏ. Cô đã làm thêm rất nhiều bánh mì sandwich, loại mà trẻ em có thể ăn được, nhỏ hơn nhiều so với những chiếc bánh mì mà cô nhìn thấy hàng ngày.

Lục Minh Châu lộ ra một nụ cười xán lạn, mỗi tay một cái sandwich: “Anh Tiểu Dục, chúng ta cùng nhau đi qua đó đi!

“Được.

” Nhậm Tiểu Dục rất quyết tâm làm anh trai, anh ấy đã ăn hết một nửa chiếc bánh sandwich bỏ chạy đi cùng Lục Minh Châu, vừa chạy vừa che lại cái miệng nhỏ nhắn của cậu ấy, sợ lỡ tay làm rớt thức ăn ngon.

Cái bánh sandwich này thực sự rất ngon!

Mẹ của cậu ấy quả nhiên nói không sai, kỹ năng nấu ăn của dì Kiều Kiều thực sự rất tuyệt vời!

Nhậm Tiểu Dục đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn vóc dáng nho nhỏ của em gái Châu Châu ở phía trước, cảm thấy cô bé càng ngày càng đáng yêu.

“Tiểu An, Tiểu An.

” Lục Minh Châu loạng choạng đi đến bia bụi cây, cúi đầu gọi người.

Bóng dáng nhỏ bé trong bụi cây động đậy, nửa người rướn ra ngoài, dáng vẻ thận trọng khiến người ta xót xa.