Đến gần mới phát hiện cơ thể của cô bé rất gầy, hai tay đang vươn ra gầy đến mức gập lại cũng có thể gãy, gương mặt gầy gò, một chút cũng không giống với bộ dạng của một đứa trẻ mũm mĩm.
Cô bé sợ hãi gọi một tiếng: “Chị Châu Châu ...
.
”
Bởi vì gương mặt cô bé gầy gò cho nên đôi mắt của cô bé nhìn cực kỳ to nhưng lại vô cùng tinh khiết.
Lục Minh Châu muốn ngồi xổm xuống nhưng vì trong tay đang cầm sanwich cho nên không có cách nào nắm lấy làn váy, cô bé cảm thấy vô cùng khó xử.
Quay đầu nhìn thấy Nhậm Tiểu Dục đang nói không ngừng ở bên cạnh, hai mắt của cô bé nháy mắt sáng lên.
"Anh Tiểu Dục, anh cầm sandwich giúp em một chút.
”
Nhậm Tiểu Dục không chút do dự cầm lấy miếng bánh sandwich trên tay phải của cô bé.
Lúc này Lục Minh Châu mới buông tay ra, cần thận kéo làn váy công chúa tránh cho nó bị đất làm bẩn, sau đó mới ngồi xổm xuống, đưa miếng sandwich bên tay trái qua.
"Tiểu An, cái này cho em ăn nè. Là sandwich mẹ chị làm, ăn rất ngon.
”
Nhìn đồ ăn trước mặt, nó có rất nhiều tầng, bên trong có thịt, có rau dưa, còn có rất nhiều cái bé không biết, nhưng nó thật sự rất thơm.
Nó nhất định rất ngon.
Tiểu An liếm đôi môi khô khốc, trong mắt tràn đầy khát vọng nhưng cô bé vẫn khó khăn lắc đầu.
"Em không thể ăn đồ ăn của chị được.
”
Lục Minh Châu cười, vươn tay dài hơn một chút, nhẹ giọng thuyết phục cô bé: "Không sao, chị đã nói với mẹ rồi, mẹ cũng đồng ý để cho em ăn.
"
“Thật sao?” Tiểu An nuốt nước miếng, cô bé thật sự rất đói, bụng đang âm thầm réo lên. "Thật sự có thể ăn sao?"
Từ khi cô bé bắt đầu có ký ức đến bây giờ, cô bé vẫn luôn ở trong tình tình trạng đói khát.
Khi còn nhỏ, bé chưa thể đi lại được, khi đói bé sẽ khóc, bà của bé sẽ không kiên nhẫn mà đổ cho bé một chút nước.
Sau này, khi Tiểu An bắt đầu biết đi, cô bé sẽ thường xuyên chạy ra bên ngoài để tìm đồ ăn.
Rác thải trong mắt người khác là bẩn, nhưng trong mắt Tiểu An lại là bảo vật.
Thỉnh thoảng cô bé có thể tìm được một ít đồ ăn ngon trong túi đựng rác, mặc dù rất ít. Bây giờ mọi người rất quý trọng lương thực, căn bản người ta không bao giờ vứt bỏ lương thực đi.
Tiểu An vô cùng quý trọng những thứ mà cô bé nhặt được, theo thời gian, cô bé thậm chí còn phát hiện ra một quy luật, càng đến gần công viên nhỏ này, xác suất tìm được đồ ăn của cô bé càng cao.
Hiện tại, Tiểu An vẫn chưa biết khái niệm về tiền tài nhưng cô bé lại nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ đối với những người sống ở khu vực này.
Bọn họ mặc những bộ quần áo vô cùng xinh đẹp, ăn những món ăn ngon, đôi khi họ nhìn thấy cô bé bới rác tìm thức ăn liền sinh ra sự thương cảm cho cô bé một cái bánh màn thầu hoặc một cái bánh nhỏ.
Lúc đầu, người của Tiểu An rất bẩn, mọi người thấy cô bé sẽ tránh né, cho dù thấy cô bé đáng thương cũng sẽ tránh ra xa.
Dần dần, Tiểu An cũng nhận ra một đạo lý, muốn có được đồ ăn ngon nhất định phải sạch sẽ xinh đẹp.
Vì vậy, hiện tại khi Tiểu An xuất hiện trước mặt Lục Minh Châu, mặc dù cơ thể gầy gò ốm yếu nhưng lại rất sạch sẽ.
Quần áo cô bé mặc không đẹp, mỏng manh, một vài chỗ đã sờn rách đến mức thủng lỗ, nhưng cô bé lại rất sạch sẽ, đôi bàn tay cùng móng tay đều sạch, Lục Minh Châu có thể xem cô bé là bạn.
“Ừm, em ăn đi.
”
Thấy Tiểu An nhận lấy, Lục Minh Châu vui vẻ cười tươi. Tiểu An ngồi trong bụi cây ngập ngừng cắn thử một miếng.
Um.
Sau khi cắn miếng đầu tiên, cô bé liền ăn ngấu nghiến phần còn lại của chiếc bánh sandwich.
Đây là thứ đồ ăn ngon nhất mà cô bé được ăn từ trước đến giờ.
Hoá ra thịt lại có vị như vậy, vô cùng ngon.
Thơm thơm
Rau dưa cũng có thể giòn như vậy sao, cô bé còn tưởng rằng, nó sẽ mềm như rau mà bà nấu cho cô bé ăn.
Cô bé cũng nếm được vị chua, ngon đến mức Tiểu An không thể diễn tả được, rất rất ngon, cô bé nhịn không được mà chảy nước miếng.
So với bộ dạng ăn ngấu nghiến của Tiểu An, Lục Minh Châu lại ăn một cách rất từ tốn.
Bé ngồi xổm trên mặt đất, cắn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa nở nụ cười đáng yêu, bé dùng giọng điệu khoa trương nói chuyện với Tiểu An.
"Đây là sandwich mẹ chị làm, có phải ăn rất ngon không? Tay nghề nấu nướng của mẹ chị siêu cấp ngon, bố chị nói, người có thể ăn được thức ăn mẹ chị làm đều là người may mắn.
”
“Ừ.
” Nhậm Tiểu Dục đứng bên cạnh gật đầu tán thưởng. "Dì Kiều Kiều siêu cấp lợi hại.
”
Tiểu An lộ ra nụ cười đáng yêu, cúi đầu tiếp tục ăn.
Đứa bé ba tuổi ăn rất ít, một miếng sandwichs cũng đủ cho cô bé ăn no, cô bé cảm thấy cuối cùng bụng của mình không còn kêu nữa, Tiểu An quý trọng nhìn miếng sandwich nhỏ còn dư lại trong tay, cô bé không nỡ bỏ, cô bé từng chút một gặm miếng bánh còn lại.
.
.
Lục Minh Châu ăn chậm, nhưng tốc độ ăn lại không đổi. Cuối cùng, cô bé vậy mà lại ăn xong miếng sandwich trước Tiểu An, cô bé vỗ mảnh vụn trong tay, chống cằm nhìn về phía Tiểu An, thúc giục.
"Tiểu An, ăn nhanh lên. Ăn xong chúng tại cùng nhau đi xây dựng lâu đài nhé?” Cô bé muốn xây xong lâu đài trước khi bố đến, hắc hắc hắc, .
.
.
.
bố nhất định sẽ khen bé.
Nói xong, Lục Minh Châu liền ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười. Đôi mắt tròn xoe biến thành hai vầng trăng khuyết, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên giống một đoá hoa hướng dương xinh đẹp.
“Được!
” nghe thấy bạn nói như vậy, Tiểu An không kéo dài thêm thời gian nữa, cắn mấy cái liền đem phần sanwich còn lại ăn xong, sau đó bò ra khỏi bụi cây. “Em ăn xong rồi. Bây giờ chúng ta đi xây lâu đài đi. Lúc trước em đã nhìn thấy người ta xây rồi, biết làm.
”
“Quá tuyệt!
” Lục Minh Châu vội vàng đứng dậy, đôi chăn ngắn cũn chạy về phía đống cát của mình.
Diệp Kiều không yên tâm về cô bé, cô vẫn luôn đứng cách ba đứa trẻ 3 mét để quan sát. Nhận thấy nơi này chỉ có ba đứa bé mới cảm thấy yên tâm, cô cười nhìn bọn trẻ chơi với nhau.
Sau khi chờ ba đứa bé chạy về phía đống cát, Diệp Kiều mới chậm rãi trở lại đình hóng gió.
Chào đón cô là ánh mắt thích thú của Nhậm Hiểu Tĩnh.
"Kiều Kiều, cô cũng cẩn thận quá rồi. Thành phố Bắc Hà của chúng ta rất an toàn.
”
“Phòng ngừa là cần thiết.
” Diệp Kiều cười nói.
Những người chưa bao giờ bị bắt cóc sẽ không thể hiểu được những lo lắng của Diệp Kiều vào lúc này, sau khi Trung Quốc trải qua một hồi cải cách, trật tự xã hội ở Trung Quốc được cải thiện tốt chưa từng có trước đây.
Thành phố Bắc Hà lại là thành phố an toàn nổi tiếng gần xa, các bạn nhỏ có thể tự mình đi học, người lớn không cần phải đến đón.
Các bậc cha mẹ bây giờ thật sự rất đơn giản, có điều, đa số người dân ở thời đại này tương đối chất phác, không quanh co lòng vòng giống với đời sau.
Diệp Kiều không muốn giải thích nhiều, dù sao cái giỏ cũng đã mở ra, cô dứt khoát lấy đồ từ bên trong ra rồi đặt từng cái lên trên mặt bàn đá.
"Hiểu Tĩnh, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào?
"Ha ha ha ha, kỳ thật trong lòng tôi vẫn luôn nhớ mãi đồ ăn do cô làm. Hôm nay cùng cô ra ngoài dã ngoại, tôi đều không đem theo cái gì cả. Hắc hắc, tôi chính là chờ ăn cơm của cô.
”
Nhậm Hiểu Tĩnh lộ ra biểu tình gấp gáp khổng thể chờ thêm được nữa, xắn tay áo, cầm lấy một cái bánh nướng.
"Ngon quá! Đây là lần đầu tôi được nếm thử hương vị như vậy.
” Trong mắt Nhậm Hiểu Tĩnh hiện lên sự kinh hỉ.
Diệp Kiều cũng cầm lấy một cái cánh gà, buồn cười nhìn Nhậm Hiểu Tĩnh: “Khoa trương quá đi.
”
"Tôi không hề nói quá, kỹ năng nấu nướng của cô thật sự không có lời nào để miêu tả. Tôi nghe nói lúc trước cô tham gia chương trình nấu ăn ăn ở Hồng Kông và đạt được giải nhất, chương trình đó gọi là gì nhỉ?
“ Trù Thần tranh bá )) ” Diệp Kiều nói giúp cô ấy.
“Chính là nó!
” Nhậm Tiểu Tĩnh ăn thức ăn ngon, tiếc nuối nói. “Thật là đáng tiếc, ở nơi này của chúng ta không thể nghe được tin tức ở Hồng Kông, nếu không tôi thực sự muốn xem màn trình diễn xuất sắc của của cô khi ở đó.
"
Diệp Kiều thỉnh thoảng xem xét một chút tình hình của con gái ở bên kia, cô dứt khoát thay đổi vị trí, đối mặt với bãi cát mà con gái đang chơi, nghe Nhậm Hiểu Tĩnh nói, liền nở nụ cười.
"Qua một thời gian nữa, có thể cô sẽ thấy được. Bây giờ đã có tivi, chỉ là giá cả vẫn còn chưa quyết định.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!