Lâm Uyển nước mắt rơi đầy mặt, tốn công vô ích mà dùng hai tay bảo vệ đầu của mình: “Diệu Tổ, mẹ cũng không nghĩ đến chuyện đó. Mẹ cũng không biết cô ta lại có thể tàn nhẫn đến như vậy...
.
”
“Bạch bạch bạch!
”
"Bang bang bang!
"
Tiếng đánh đập vang lên liên hồi.
Trong phòng chứa đồ lặt vặt, Diệp An An đã sớm không dám nằm ở trên giường nữa, cô bé gắt gao ôm lấy hai cái bánh sandwich kia, co rúm lại ở dưới đáy giường, cơ thể nhỏ bé trốn dưới gầm giường tối om, run bần bật.
Lâm Uyển bị đánh mấy lần, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bà ta tuyệt vọng mà tru lên.
“Chuyện này không liên quan đến mẹ! Là con tiện nhân Tưởng Tử Ngọc kia đã hại con! Đúng đúng đúng, Diệu Tổ à, nếu con thực sự tức giận thì con hãy đi đánh Diệp An An đi! Con bé là con gái do Tưởng Tử Ngọc sinh ra! Con đi đánh con bé đó đi! Con đừng có đánh mẹ!
"
“Diệp An An. ”
Diệp Diệu Tổ trong mắt lóe lên một đạo ánh sáng đỏ rực hung tợn, theo ngón tay của Lâm Uyển nhìn về phía căn phòng chứa đồ lặt vặt, cũng nhớ ra thủ phạm gây ra điều này ai.
Anh ta lảo đảo vài bước rồi hướng về phía phòng chứa đồ lặt vặt mà đi tới.
Lâm Uyển kinh nghi bất định nhìn về phía hắn, thân thể theo bức tường lạnh lẽo trượt xuống, ngồi trên sàn nhà lạnh như băng.
Tiểu An à, con đừng trách bà nội, bà nội thực sự là chịu không nổi mà, bà nội đã già rồi.
.
.
Diệp An An nghe thấy tiếng bước chân, thân thể không ngừng mà run rẩy, cô bé liều mà hướng về bên trong co rút người lại, đôi bàn tay vẫn còn đang ôm lấy hai chiếc bánh sandwich, dường như muốn nắm lấy chút hơi ấm cuối cùng.
Nhưng cô bé thì làm sao có thể ngăn cản được sức lực của một người đàn ông trưởng thành.
“A a a, không cần như vậy! Ba! Ba! Đừng đánh con!
”
Diệp An An liều mạng mà đá đôi chân ngắn ngủn của cô bé, nước mắt không ngừng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng điều đó cũng vô ích, cô bé vẫn bị Diệp Diệu Tổ bắt lấy một chân rồi kéo ra tới.
Trong lúc giằng co, chiếc bánh sandwich được Diệp An An ôm trong vòng tay cũng bị rớt xuống, rơi xuống bên dưới đáy giường tối om.
Hai mắt đẫm lệ lưng tròng, cô bé nhìn chiếc bánh sandwich khoảng càng ngày càng xa dần cho đến khi không còn nhìn thấy nó nữa.
Cánh tay lớn của người đàn ông đánh rơi xuống cơ thể cô bé thật đáng sợ.
Diệp An An còn nhớ lúc trước ba của Châu Châu còn dịu dàng mà xoa xoa đầu cô bé, chú ấy còn để cho cô bé dựa vào người chú ấy nữa.
Cuối cùng, Diệp An An đau đến hôn mê bất tỉnh.
Diệp Diệu Tổ thấy người nhỏ bé trong tay mình không còn vùng vẫy nữa, bất mãn cong môi, thả cô bé xuống, lại đi về phía của Lâm Uyển.
Lâm Uyển co rúm người lại, không ngừng lui về phía sau đồng thời cũng không ngừng la hét lên.
Cũng không biết là do hàng xóm rốt cuộc không chịu nổi sự quậy phá ầm ĩ của gia đình họ, hay là có người rốt cuộc không chịu nổi cảnh bạo hành gia đình kinh khủng này.
Cửa nhà họ Diệp đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài!
Diệp Diệu Tổ sững người một lúc, sự không hài lòng thoảng qua khuôn mặt đỏ bừng của hắn ta, hắn ta quay lại nhìn về phía cửa nhà mình.
Ở cửa, một giọng nói tàn nhẫn vang lên.
“Diệp Diệu Tổ, nếu mày lại làm ầm ĩ nữa thì tao ngay lập tức đánh gãy chân của mày đó!
”
Giọng nói này hoàn toàn đánh thức Diệp Diệu Tổ, hắn nhận ra người đàn ông ở bên ngoài cửa là công nhân nòng cốt của tổ luyện thép của nhà máy luyện thép tên là Lâm Lỗi, vóc dáng của anh ta cao lớn, nghe nói một mình anh ta có thể đánh được mười người. Vật liệu thép nặng nhất trong nhà máy luyện thép, anh ta khiêng lên là có thể mang đi rồi, anh ta là một trong những người khó chịu nhất trong khu nhà ở này.
Trước đó, Diệp Diệu Tổ đã mắng anh ta vài câu trong nhà máy, anh ta đã đấm thẳng vào người hắn ta khiến Diệp Diệu Tổ bị đau ngực trong nửa tháng.
“Vợ tạo đang mang thai, nhà mày mà làm ầm ĩ lên gây ảnh hưởng đến cô ấy. Từ nay về sau, chỉ cần nhà mày làm ầm ĩ ồn ào, tao sẽ đánh mày một trận, bẻ tay gãy chân là do mày tự chọn.
"
Lâm Lỗi lạnh lùng nói ra những lời này, nhấc một chân đá vào cửa của nhà họ Diệp.
Có một tiếng “đùng” lớn phát ra từ cửa nhà họ Diệp, cả bức tường dường như rung chuyển ba lần, sợ đến nỗi Diệp Diệu Tổ trực tiếp ngồi bệt xuống sản, nhìn vào cánh cửa mỏng manh, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Thật may là cánh cửa vẫn còn vững chắc, không bị Lâm Lỗi đá vỡ từ bên ngoài.
Diệp Diệu Tổ thở phào nhẹ nhõm, gã ta ngồi trên mặt đất đợi một lúc lâu, cho đến khi tiếng nói bên ngoài hoàn toàn biến mất, hẳn mới thả lỏng.
Bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Uyên đang nhìn mình với ánh mắt thấp thỏm, Diệp Diệu Tổ chống tay ở trên mặt đất đứng dậy, quay trở về phòng của mình, đóng cửa phòng lại một tiếng “rầm”.
Nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất, Lâm Uyển cũng cảm thấy mềm nhũn thân thể, bà ta nằm rạp trên mặt đất hít thở sâu nhiều lần, sau đó sắc mặt tái nhợt mà đi về phía bên cạnh Diệp Tiểu An đang nằm bên kia.
“Tiểu An? Con không bị sao chứ?” Vừa rồi chính là do bà ta dời đi sự chú ý của Diệp Diệu Tổ dẫn tới chỗ của Diệp An An bên kia, lúc này Lâm Uyển vẫn có chút áy náy, ôn cơ thể nhỏ bé của cô bé, cũng có một chút cảm giác đồng cảm với cô bé.
Bà ta thở dài, đem Diệp An An ôm trở về phòng của mình, bắt đầu kiểm tra vết thương ở trên người của cô bé.
May mắn chỉ là bị bầm tím, ngoài ra cũng không có vết thương nào khác.
Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, quen thuộc lấy dầu cây rum trên tủ đầu giường ra, bắt đầu thoa lên vết đánh cho hai người.
Ngồi ở trên xe buýt đi về nhà, Diệp Kiều nhìn quang cảnh bên ngoài, kéo kéo tay của Lục Thừa.
Khi Lục Thừa nhìn qua, cô cười và nói: “A Thừa, em muốn mua nhà ở thành phố.
”
“Không phải lúc trước em nói là thích sinh sống ở vùng nông thôn hay sao?”
Diệp Kiều biết gia đình của cô nguyên gốc đều là sống ở thành phố Bắc Hà, cô ấy không muốn phải gặp lại người mẹ cực phẩm của Diệp Kiều khi trước, cũng xuất phát từ việc cô sợ phiền phức cho nên cô luôn từ chối việc chuyển đến thành phố Bắc Hà để sinh sống.
Mỗi lần Lục Thừa đi đến thành phố đếu sẽ lái xe để trở về nhà, dù sao một chuyến đi như vậy thì mất khoảng một tiếng đồng hồ, cũng không tính là phiền phức.
Theo thói quen đời sau khi đi làm Diệp Kiều đều phải di chuyển bằng tàu điện ngầm trong vòng một tiếng đồng hồ, cho nên cô không nghĩ rằng việc đi đến thành phố Bắc Hà là quá rắc rối, cô thật sự rất thích môi trường sống ở thôn Hạ Hà, thanh tĩnh, yên bình, quan trọng nhất đó là cô có thể tự trồng rau bên trong sân của mình luôn.
Là một đầu bếp, việc kiểm soát được chất lượng món ăn từ nguồn gốc là quan trọng như thế nào.
“Em thực sự rất là thích sống ở thôn Hạ Hà, nhưng Châu Châu thì lại thích thành phố.
”
Diệp Kiều sờ sờ cô con gái đã ngủ say trong lòng của chồng mình, trong mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng.
"Ö trong thôn, con bé không có nhiều bạn để chơi cùng, vẫn là thành phố Bắc Hà thích hợp với con bé hơn.
”
Những đứa trẻ trong thôn thực sự rất gầy, bình thường Diệp Minh Châu đều thích mặc đồ thành một cô công chúa nhỏ, lại cũng không biết là di truyền tính tình của ai trong hai vợ chồng bọn họ mà cô bé lại có thói quen thích sạch sẽ, cũng không muốn chơi với bọn trẻ ở trong làng.
Hầu hết thời gian, Diệp Minh Châu đều là tự chơi một mình bên trong sân nhà họ Lục.
Đồ chơi có được cũng là do Lục Thừa tặng cho cô bé.
Quá cô đơn, điều này không thích hợp cho sự phát triển của con bé.
Diệp Kiều có một chút không đành lòng khi thấy con gái mình như vậy.
“Được.
.
.
” Lục Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy cũng được. Nhưng hiện tại cũng không có nhà ở cho thuê trong thành phố và các tòa nhà dành cho gia đình cũng không bán”
Diệp Kiều nở nụ cười: “Anh không thể thay đổi suy nghĩ của mình hay sao?”
Diệp Kiều nói: “Nhà máy điện tử của chúng ta sẽ tự xây dựng nhà ở.
”
Hå?
Lục Thừa sửng sốt, anh còn chưa hề nghĩ tới chuyện này.
“Chỗ ở miễn phí cho mọi người?” Lục Thừa cảm thấy rất là không muốn làm như vậy, anh không có bao nhiêu tiền trong tay, nuôi vợ và con gái cũng đã rất khó khăn rồi.
Anh vẫn chưa mua được cho vợ của mình nguyên một bộ túi hàng hiệu sang trọng phiên bản giới hạn nữa là.
Cho đến bây giờ, Lục Thừa vẫn còn nhớ đến chiếc túi Chanel sáng lóa mắt của Ôn Ninh mang theo, một cái túi có giá trị hàng chục nghìn, năm đó, tất cả tài sản của anh gộp lại đều không đủ để mua chiếc túi đó.
Bây giờ, anh đã có tiền trong tay, anh đang dành dụm tiền, còn chưa có cơ hội để mua cho vợ anh một cái túi.
.
.
“Nhóm người quan trọng chúng ta có thể phân chia phòng miễn phí, giống như các nhà máy quốc doanh.
” Diệp Kiều cười giải thích: “Nhà máy của chúng ta cũng đã thành lập được ba năm, nhóm người đầu tiên quan trọng đối với chúng ta đã vì nhà máy mà trả giá nhiều như vậy, cho mỗi người bọn họ một phòng ở, em cảm thấy cũng thực sự rất là đáng giá.
”
Sử dụng một căn phòng sinh hoạt để giữ chân một người có tài năng cũng không phải là một thỏa thuận tối.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ sớm được nối lại, bước tiếp theo sẽ là một cuộc cải cách và mở cửa triệt để. Đây là vừa là cơ hội vừa là thách thức.
Phải làm như thế nào mà trong thời kỳ cải cách đất nước đổi mới mà có thể ổn định nhà máy vừa ổn định người tài giỏi thì bây giờ hành động là điều cần thiết nhất.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!