Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,395
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

"Nếu không phải vì mày, sao con trai của tao có thể bị cho thôi học chứ? Nếu nó học xong cấp ba, nó có thể thi vào làm việc tại các nhà máy. Đều do mày, là lỗi của mày, mày đang cầm cái gì trong tay vậy hả? Mày dám trộm tiền trong nhà đi mua đồ ăn sao?

Từ lâu, Lâm Uyển đã mất đi dáng vẻ dịu dàng giống như cái tên của bà ta, bây giờ bà đã trở thành một người phụ nữ trung niên bình thường như những người phụ nữ khác, chỉ là trong nhóm những người phụ nữ dịu dàng, tính cách của bà ta lại càng trở nên khắc nghiệt hơn.

Trước đây, Lâm Uyển luôn cảm thấy tự hào vì mình có thể ở trong nhà máy sắt thép tiếp xúc với nhiều loại văn kiện. Sau khi hoàn thành công việc tuyên truyền ở nhà máy, bà ta sẽ dành chút thời gian rảnh rỗi để sáng tác một số bài thơ, mặc dù không phải bài thơ nào cũng được xuất bản nhưng ở nhà máy sắt thép, bà ta cũng là một người phụ nữ có tiếng giỏi giang, tài năng.

Hai năm trước, con trai bà ta là Diệp Diệu Tổ bị đuổi học vì làm bạn học nữ mang thai, sau khi bạn học nữ kia sinh em bé liền đưa tới nhà bọn họ làm bà ta và con trai mất hết thể diện.

Diệp Diệu Tổ mất cơ hội học tập, anh ta lại là người không có năng lực cho nên không có cách nào để dựa vào năng lực của mình thi vào nhà máy sắt thép, để động viên con trai, Lâm Uyển cắn răng xin nghỉ, đem vị trí của mình nhường lại cho con trai, ở nhà chăm sóc cháu gái.

Đối với đứa cháu gái Diệp An An, Lâm Uyển cực kỳ thống hận, bà ta hận không thể bóp chết cô bé.

Nhưng mà bà ta khôm dám làm như vậy, lúc ả tiện nhân Tưởng Tử Ngọc sinh đứa bé đã nháo ra một trận rất lớn, người nhà cô ta đã chạy đến Diệp gia đánh một trận, mọi người trong khu đều biết những chuyện lộn xộn của Diệp gia.

Mỗi lần Diệp An An khóc vài tiếng, những người trong khu sẽ bắt đầu truyền tin đồn, nói bà ta ngược đãi cháu gái.

Sau những lời đàm tiếu đó, dĩ nhiên Lâm Uyển không có biện pháp làm người ở trong khu, nếu Diệp An An chết một cách không rõ ràng, bà ta nhất định sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Chiến dịch trấn áp vừa mới qua đi, hiện tại đàn ông cũng không dám giở trò lưu manh, vì sợ nếu không cẩn thận sẽ bị tử hình.

Lâm Uyển cũng rất sợ, cho dù bà ta không kiên nhẫn đến đâu cũng chỉ dám đem Diệp An An ra trút giận chứ không dám làm cô bé chết.

Theo thời gian, Lâm Uyển đã quen với những lời đàm tiếu, bị mắng nhiều, da mặt của bà ta cũng trở nên dày hơn, bà ta thường xuyên đánh mắng Diệp An An không chút nương tay.

Diệp An An bị bà nội nhéo lỗ tai, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống, cô bé dùng sức cắn môi dưới, nhỏ giọng trả lời.

"Cháu không có, cái này là Châu Châu cho cháu.

“Mày còn dám nói dối sao? Sáng nay tao phát hiện tiền trong nhà bị trộm, trừ mày ra thì còn có ai vào đây nữa chứ?

Lâm Uyển vô cùng tức giận, bà ta thật vất đi nhặt ve chai tích góp được một chút tiền rồi giấu kỹ dưới gối, không nghĩ tới bà ta chỉ vừa mới ra cửa mua đồ ăn về đến nhà thì tiền đã biến mất!

Nhà bọn họ chỉ có ba người, ngoài con nhóc này ra thì còn ai vào đây nữa?

"Cháu không có trộm tiền.

Diệp An An khóc đến khàn cả cổ.

“Tiểu An không phải ăn trộm! Tiểu An là bé ngoan!

Châu Châu chỉ chơi với bé ngoan! Tiểu An phải làm bé ngoan!

Vừa rồi ba mẹ Châu Châu đều khen Tiểu An, bọn họ nói Tiểu An rất ngoan.

"Được, mày còn dám cãi.

” Lâm Uyển tức giận đánh cô bé vài cái.

Thấy những người xung quanh bị tiếng khóc của Tiểu An chú ý, lúc này Lâm Uyển mới lấy lại chút lý trí, bà ta chớp mắt, dừng động tác, một tay nắm lấy cánh tay của Diệp An An, một tay nhặt lên khối giấy da bị ném xuống đất, sợ người ta nhân lúc hỗn loạn mà trộm mất.

"Nhường đường! Nhường đường! Nhìn cái gì? Chưa thấy người ta dạy dỗ cháu mình sao?”

Trừng mắt với những người đang vây xem, Lâm Uyển kéo Diệp An An đi về phía khu nhà mình. Người xem thấy bà ta rời đi, lúc này mới nhỏ giọng bàn luận.

"Người đó là Lâm Uyển sao? Bà ta thật sự quá đáng sợ.

“Còn ai vào đây nữa, haizz, xưởng quần áo của chúng ta không biết tại sao lại xây dựng phía trước khu nhà ở của nhà máy sắt thép chứ. Bên trong nhà máy sắt thép của họ xảy ra quá nhiều chuyện dơ bẩn.

"Mỗi ngày tôi đều nghe thấy âm thanh ồn ào từ phía khu nhà ở của bọn họ.

"Nói đến nhà Lâm Uyển kia, mẹ nó, con trai bà ta chính là loại bùn nhão không trét được tường...

.

"Tôi nghe nói, bà ta có hai đứa con gái sao? Sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ nhỉ?”

"Lâm Uyển có tiếng trọng nam khinh nữ. Con gái lớn của bà ta bị bà ta bán với giá một trăm tiền đồng lễ hỏi. Con gái thứ hai tự mình xin xuống nông thôn, đến nay đã được bốn năm nhưng không hề có chút tin tức gì. Bên cạnh bà ta chỉ còn lại đứa con trai không biết cố gắng mà thôi.

"Chậc chậc, sau này bà ta lại phải ăn không ít khổ rồi.

Mọi người đang bình luận phía sau, Lâm Uyển đều nghe được nhưng bà ta lại không để trong lòng ngược lại còn âm thầm bĩu môi.

Ai nói Diệu Tổ của bà ta không biết cố gắng chứ?

Hiện tại, Diệp Tổ làm việc rất tốt ở nhà máy, lần trước nó còn nói bản thân sẽ được thăng chức.

Hừ! Về sau, Lâm Uyển bà nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp!

Chờ Diệu Tổ nhà bà ta được thăng chức, bà ta phải tổ chức một bữa tiệc thật lớn, để những kẻ đó phải hâm mộ ghen tị với bà ta. Lâm Uyển nghiến răng nghiện lỗi, không ngừng tẩy não cho mình.

Bà ta dùng sức cắn rằng đến mức hai má đều phồng lên.

Diệp An An bị bà nắm tay kéo đi càng lúc càng đau nhưng cô bé lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao nắm lấy miếng sandwich mà Châu Châu đưa cho cô bé, chân nhỏ cố gắng theo tốc độ của bà nội.

Lâm Uyển bước vào nhà, nhìn thấy đôi giày nam ở cửa, bà ta có chút sửng sốt, sau đó rút chìa khóa ra mở cửa.

"Diệu Tổ? Sao con lại trở về vào giờ này?” Bây giờ đang là thời gian làm việc mà.

Diệp gia được bố trí sắp xếp ở trong một căn hộ gồm có hai phòng ngủ và một phòng khách, là vị trí vô cùng đẹp trong khu dành cho người nhà của nhà máy máy sắt thép.

Chồng của Lâm Uyển, Diệp Cảnh Minh là một trong những kỹ thuật viên đầu tiên của nhà máy sắt thép, rất có năng lực và rất được mọi người yêu mến. Khi bọn họ kết hôn, ông đã là công nhân hạng sáu, tiền lương của ông cao hơn nhóm công nhận ở nhà máy sắt thép, ông cũng là nhóm đầu tiên được chia nhà, nhà cũng được bố trí căn tốt nhất, về cơ bản như giám đốc nhà máy và những người khác.

Căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách có diện tích hơn 80 mét vuông, phòng khách rất rộng, còn có một gian phòng khác ngăn cách.

Trước kia, hai cô con gái sống ở đó, nhưng sau này họ đã rời đi, bây giờ bên trong đều là những thứ đồ đạc linh tinh, giường của Diệp An An cũng được đặt ở trong đó.

Vừa vào nhà, Diệp An An đã lui vào trong phòng, không dám đóng cửa, cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ của mình, lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Diệp Diệu Tổ nằm ở phòng khách, tư thế nhàn nhã, ghế dựa dưới người anh ta được ghép lại từ chiếc ghế gỗ.

Chiếc ghế anh ta đang nằm, cho nên sau khi Lâm Uyển vào nhà liền không còn nơi nào để ngồi xuống.

Bà ta kéo rương da vào phòng đựng đồ, liếc mắt nhìn nhìn Diệp An An đang nằm co ro trên giường, chán ghét trợn mắt, nhưng sau khi rời khỏi phòng lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Diệp Diệu Tổ.

“Diệu Tổ, hôm nay con làm sao vậy? "Tâm trạng không tốt sao? Mẹ luộc cho con quả trứng nhé?”

Diệp Diệu Tổ ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt mê man cùng khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng Lâm Uyển ngay lập tức “Lộp bột”, sau đó đột nhiên lui về sau vài bước.

Nó uống rượu!

"Mẹ.

.

. Lâm Uyển.

.

.

"

Khi cái tên này vừa thốt ra khỏi miệng Diệp Diệu Tổ, ánh mắt của gã cũng trở nên dữ tợn, hắn ta đứng dậy khỏi ghế và đi về phía Lâm Uyển.

Lâm Uyển sợ đến tái mặt, liên tục lùi về phía sau, không ngưng gọi tên anh ta, cố gắng đánh thức anh ta.

“Diệu Tổ! Diệu Tổ! "Mẹ là mẹ của con? Con muốn làm gì vậy? Con không thể đánh mẹ được.

"Tôi ghét mẹ!

"

Diệp Diệu Tổ đã mất hết lý trí, dương tay lên đánh.

"Ah!

"

Lâm Uyển là một người phụ nữ yếu đuối, mấy năm nay lại ăn không ngon cho nên thân thể cũng trở nên suy yếu cho nên sau khi ăn phải một cái tát liền cảm thấy hai mắt tối sầm lại, chỉ có thể dựa vào tường không ngừng lắc đầu với con trai.

"Đừng, đừng làm thế, Diệu Tổ.

.

.

Ah!

!

.

.

.

Ah!

"

"Đều là lỗi của bà! Điều tại bà! Nếu không phải bà không có tiền thì tại sao tôi lại bị trường học cho thôi học chứ? Lúc đó Tưởng Tử Ngọc nói cô ta cần một ngàn đồng, cô ta sẽ không làm lớn chuyện nhưng bà lại cố tình không muốn lấy tiền ra.

“Lâm Uyển, là bà đã huỷ hoại tôi. Đều là lỗi của bà.