Lục Thừa cẩn thận đọc tờ báo Trương Chiêu gửi tới, mẫu báo mà anh cắt ra là tiêu đề ở trang nhất, nhưng số lượng chữ trên đó cũng rất ít.
Có câu nói rằng càng nói ít lời thì ý nghĩa càng to lớn. Với sự nhạy bén chính trị của Lục Thừa đã nắm bắt được nội dung quan trọng nhất trong đó.
“Nhân tài thiếu hụt, khoảng cách văn hóa trầm trọng.
”
Lục Thừa hơi nheo mắt lại: “Xem ra, thật đúng như Kiều Kiều dự đoán, cả nước định nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học.
”
“Cái gì?” Diệp Kiều ngồi thẳng người, ánh mắt trống rỗng nhìn Lục Thừa, vừa rồi hình như cô nghe được cái gì khác thường thì phải: “Thừa, anh vừa mới nói cái gì vậy?”
“Kiều Kiều, em hãy tới đây xem tờ báo này đi.
” Lục Thừa không trả lời, ngược lại vẫy tay kêu cô tới.
Diệp Kiều không quan tâm đến những việc hiện tại nữa, cô để chiếc áo len đang đan dở xuống, đi về phía anh. Nhìn vào vài dòng ngắn ngủi trên báo, đôi mắt của Diệp Kiều lập tức sáng lên: "Tuyệt vời!
"
Kỳ thi tuyển sinh đại học mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đến!
Đời trước thành tích học tập của Diệp Kiều rất tốt nhưng lại bởi vì một số nguyên nhân chỉ có thể bỏ học đi làm thuê cho người ta, cố gắng hết sức vì một ít tiền nhỏ nhoi, đợi đến khi đã có tiền thì cũng đã lớn tuổi rồi, cô thật sự không mặt mũi nào ngồi học cùng bọn trẻ mười mấy tuổi ở trường cấp ba rồi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã trở thành nỗi ám ảnh của Diệp Kiều, sau khi tái sinh, cô đã luôn mong ước về nó.
Sau khi thời gian bước vào năm 1977, Diệp Kiều đã bắt đầu học sách cấp hai và cấp ba, ha ha, người chậm không phải nên bắt đầu sớm hay sao.
“Những cuốn sách em chuẩn bị cho việc học cuối cùng cũng có ích rồi.
”
Diệp đang học để chuẩn bị cho việc học, nóng lòng muốn thử, mắt cô sáng rực rỡ.
Lục Thừa buồn cười nhìn cô: “Kiều Kiều, không phải là em muốn dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học để trở về thành phố hay sao?”
Mặc dù bây giờ họ đều có công việc kinh doanh riêng, có giấy chứng nhận do chính phủ, đã có thể đi lại tự do giữa thành phố và thôn làng.
Tuy nhiên, trở lại thành phố vẫn luôn là niềm hy vọng của những thanh niên trí thức.
Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều quay lại, dựa vào bàn, đặt một tay lên vai anh, cúi đầu nhìn anh và trêu chọc.
“Thừa, nếu như em đến thành phố mà em không ở cùng anh với Châu Châu, anh phải làm sao bây giờ?”
Lục Thừa nhướng mày, vươn cánh tay dài, trực tiếp ôm cô vào trong vòng tay của anh, để cô ngồi trên đùi của anh.
“Em nỡ sao?” Anh cố tình hạ thấp giọng xuống, có vẻ trầm và thu hút hơn.
Diệp Kiều cảm thấy lỗ tai hơi nóng. Người đàn ông này đã hiểu thấu cô rồi, biết cô thích giọng nói như vậy, anh luôn thì thầm vào tai của cô.
“Em thì có chuyện gì mà không nỡ chứ?”
Hùm, Diệp Kiều không muốn khiến anh cảm thấy quá tự mãn.
“Không phải em thường nói anh đẹp trai, giàu có, ngoan ngoãn, là tiểu thịt tươi hàng đầu sao?”
Lục Thừa nghe không hiểu lời nói của vợ mình cho lắm nhưng anh biết là cô đang khen anh, ngoài mặt thì dè dặt nhưng trong lòng anh thì cảm thấy rất vui.
“Người đàn ông tốt như anh, em đồng ý từ bỏ hay sao?” Khi nói, anh cúi đầu hôn lên vành tai cô.
Diệp Kiều bị nụ hôn của anh làm cho nhột, cô rụt cổ lại để trốn nhưng cô không thể kìm nén nụ cười trên môi.
“Được rồi được rồi! Làm sao em nỡ lòng rời xa anh chứ?”
Diệp Kiều mỉm cười ôm mặt chồng, nhìn con gái đang ngủ trên sô pha, phát hiện cô bé không bị ồn ào làm thức dậy, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô cúi đầu hôn lên môi Lục Thừa, cùng anh trao nhau một nụ hôn ấm áp ngọt ngào.
“Anh là người em yêu thích. Em sẽ mang anh đi theo khi em đi đến trường đại học.
"
Giọng cô trầm thấp, chạm vào môi Lục Thừa, khiến anh thở gấp hơn rất nhiều.
Trong phút chốc hai người không kiềm chế được mà náo loạn một hồi, sau đó Diệp Kiều đứng dậy khỏi lòng anh.
“Em muốn về để thông báo tin tức này cho mọi người, nhóm người Tôn Oánh Oánh nhất định sẽ rất vui mừng”
Anh biết rằng cô có mối quan hệ tốt với những thanh niên trí thức trong thôn, Lục Thừa nói: “Em cũng lấy lại tờ báo này cho họ xem để họ biết rằng kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn chưa biết khi nào mới được tổ chức, chúng ta cũng không nên nói quá nhiều.
Thật ra cô ấy biết rằng kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1977 sẽ được công bố trên "Nhân dân nhật báo" vào ngày 21 tháng 10 và kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ bắt đầu chỉ hơn một tháng sau, bắt đầu từ ngày 10 tháng 12, kỳ thi sẽ diễn ra hai ngày.
Bây giờ đã là tháng 9, nếu Tôn Oánh Oánh và những người khác bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ, họ sẽ có nhiều cơ hội để xem xét hơn những người khác.
Khi con gái tỉnh dậy, Lục Thừa lấy sữa bột dự trữ trong văn phòng ra, cho cô bé ăn một bữa trước khi để Diệp Kiều và con gái rời đi.
Khi biết rằng Diệp Kiều sẽ tìm đến gặp Nhậm Hiểu Tĩnh, Lục Thừa cảm thấy nhẹ nhõm.
“Lát nữa anh sẽ tới đón em rồi chúng ta cùng nhau về nhà.
Đi xe buýt thành phố đến khu nhà ở của Nhậm Hiểu Tĩnh.
Lục Minh Châu vui vẻ chạy đến công viên nhỏ.
“Chậm lại, kẻo ngã.
” Diệp Kiều không vội vã đi theo con gái, nhìn cô bé chạy quanh công viên, nhìn tìm kiếm xung quanh.
“Mẹ ơi, con không nhìn thấy Tiểu An ở đâu cả.
”
Đôi mắt Lục Minh Châu đỏ hoe vì bất bình, cô bé lao vào vòng tay của mẹ:
“Em ấy giận con rồi sao? Con đã hứa sẽ đến chơi với em ấy vậy mà...
.
”
Diệp Kiều âu yếm xoa đầu con gái: “Sẽ không có chuyện đó đâu, Tiểu An ngoan lắm. Bạn nhỏ sẽ không giận con đâu.
”
Trong khoảng thời gian này, Diệp Kiều có chút bận rộn, nhà máy thực phẩm ngày càng có nhiều đơn đặt hàng và việc mở rộng sắp diễn ra, nhưng may mắn thay cô có tầm nhìn xa cho nên cô đã để dành mảnh đất ở phía bên kia của tổ đường. Bây giờ việc mở rộng nhà máy có thể tiết kiệm được một số rắc rối.
Đất đã có nhưng vẫn cần phải mua dây chuyền sản xuất.
Ngoài ra, Diệp Kiều cảm thấy rằng các dây chuyền sản xuất và máy móc hiện có đã lỗi thời, cô cũng muốn tận dụng cơ hội này để thay thế những máy móc này bằng những cái mới trong cùng một lần, vì vậy cô đã rất bận rộn. Buồn bã nhìn bụi cây.
Đột nhiên, cô nhận thấy rằng bụi cây đang di chuyển.
Cơ thể của Lục Minh Châu căng thẳng, cô bé nhìn sang với ánh mắt sắc bén, vô cùng lo lắng.
“Tiểu An!
” Sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đôi mắt Lục Minh Châu vui mừng biến thành hình trăng lưỡi liềm, chạy về phía bụi cây.
Diệp Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, đi theo con gái.
“Tiểu An! Chị mang kẹo bơ sữa cứng rất ngon cho em này!
”
Lục Minh Châu rất vui vẻ, nắm tay Tiểu An, lấy trong túi ra kẹo sữa thỏ trắng lớn đã giấu rất lâu trong túi áo, đặt nó vào lòng bàn tay của Tiểu An.
“Ba mua cho chị, nó ăn ngon lắm.
”
Ba mẹ không cho cô bé ăn thêm kẹo, mỗi ngày có một lượng kẹo cố định, mỗi ngày ba viên, sẽ không cho thêm một viên kẹo nào.
Lúc này, Lục Minh Châu cho Tiểu An một viên cũng đủ hào phóng rồi.
Diệp An An nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mắt, nét mặt quen thuộc gần như lóe lên trong mắt.
Đây không phải là Diệp Châu Châu hay sao?!
Diệp Tiểu An vẫn nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Châu Châu, cô ấy mặc một bộ quần áo màu xám, đầu tóc rối bù, vừa thẹn thùng lại rụt rè nhìn mình.
Nhìn xuống viên kẹo bơ sữa trong tay.
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng đã tặng cho Diệp Châu Châu một viên kẹo bơ sữa cứng.
Kể từ đó, Diệp Châu Châu rất thích cô và thích chạy theo sau mông cô.
Diệp Tiểu An có tâm trạng phức tạp, lúc đầu cô ấy rất thích Diệp Châu Châu, nhưng sau khi cô ấy phát hiện ra rằng Diệp Châu Châu là con gái ruột của ba cô ấy và em họ của cô ấy thực sự là cô, từ đó Diệp Tiểu An không thể thích Diệp Châu Châu nữa.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!