Thấy Diệp An An cầm kẹo sữa không nhúc nhích, Minh Châu nghi hoặc chớp mắt.
"Ồ, Tiểu An không biết bóc vỏ kẹo sao? Để chị bóc cho em!
"
Cô bé nở nụ cười đáng yêu, nhận lại viên kẹo, thuần thục lột bỏ giấy gói kẹo.
"Tiểu An, há miệng.
" Diệp An An mang theo tâm trạng phức tạp theo bản năng há miệng, kẹo sữa vừa vào miệng, hai mắt liền lộ ra vẻ hưởng thụ.
Vị sữa đậm đặc kết hợp với vị ngọt dịu.
Kẹo sữa như vậy ở kiếp trước Diệp An An sẽ không bảo giờ để ý tới, đồ mà cô ăn đều là đồ ăn được nhập khẩu ngon nhất. Là con gái duy nhất của nhà giàu số một cho nên cô được thưởng thức những món ăn ngon nhất trên đời.
Nhưng, không biết có phải là do cơ thể này từ nhỏ đến lớn không được ăn những đồ ăn ngon hay không mà Diệp An An cảm thấy vị sữa ngọt ngào của viên kẹu tựa hồ có thể làm cho tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
Nó có thể khiến cô không còn chén ghét đối với cô bé ở trước mặt nữa.
Kiếp trước, Diệp Châu Châu làm rất nhiều chuyện ghê tởm, ở trường luôn bắt nạt cô, còn cố ý leo lên giường vị hôn phu của cô, từng chút, từng chút một làm mất đi thiện cảm của người thân và bạn bè dành cho mình.
Rõ ràng Diệp Minh Châu mới là thiên kim thật sự nhưng lại bị mọi người chán ghét, ngược lại cô là thiên kim giả nhưng lại được mọi người yêu mến.
Cố Minh Châu cười híp mắt: "Ăn ngon không?"
“Ngon.
” Diệp An An chua xót, nhìn cô bé trước mặt, thầm nghĩ: Kỳ thật chuyện này cũng rất tốt, các cô không xảy ra chuyện bị ôm sai ngoài ý muốn, cũng không bị tráo đổi thân phận với nhau.
Cô cũng không cần phải cảm thấy áy náy, cũng sẽ không lấy đi cuộc sống vốn có của Diệp Châu Châu, cô luôn cảm thấy bản thân đã cướp đi cuộc sống của Diệp Châu Châu, cô chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và chủ động nhường lại mọi thứ.
Cố Minh Châu hoàn toàn không nhận ra tâm trạng phức tạp của người bạn trước mặt, chỉ vui vẻ lắc lư nắm lấy tay cô.
"Tiểu An, chúng ta đi chơi đi. Chị thấy bên kia có rất nhiều người, chúng ta qua đó chơi với bọ họ đi.
”
Diệp An An khó xử nhìn chiếc túi đang cầm trong tay, mục tiêu hôm nay của cô là nhặt được 50 vỏ chai nhưng bây giờ trong túi chỉ mới có hơn mười mấy cái vỏ chai.
Cố Minh Châu nhạy bén nhận ra cô đang do dự, cho nên không tiếp tục kéo lấy cô mà cúi đầu nhìn vào bao nilon mà Diệp An An đang xách trong tay, cô bé quan tâm đưa ra lời đề nghị.
"Tiểu An, chị đi nhặt vỏ chai với em.
”
Diệp An An do dự nhìn cô bé, lại quay đầu nhìn hai người lớn đang đứng cách đó không xa.
Người phụ nữ xinh đẹp kia chính là người mẹ cô không có duyên nhìn thấy ở kiếp trước nhỉ? Nhìn qua, cô ấy trông rất dịu dàng.
Cố Minh Châu cũng nhìn theo cô, cô bé cười rạng rỡ với mẹ của mình, giọng nói ngây thơ đáng yêu.
"Mẹ ơi, con có thể đi nhặt vỏ chai với Tiểu An được không?"
Diệp Kiều khẽ gật đầu: "Có thể”.
Con gái muốn tự mình làm việc, Diệp Kiều chưa bao giờ ngăn cản, cô chỉ nhàn nhã đi theo phía sau hai cô gái nhỏ.
Cố Minh Châu nhảy nhót chạy về phía trước, đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, phát hiện có một cái chai không liền vui vẻ hô ra tiếng, sau đó chạy tới thật nhanh giống như con thú nhỏ, sợ người khác đột nhiên cướp mất.
Diệp An An vừa đi vừa chú ý đến dáng vẻ của mình, mặc dù người phụ nữ phía sau đã không còn là mẹ của cô bé nhưng cô bé vẫn muốn tạo ấn tượng tốt nhất với cô.
Nhưng mà Cố Minh Châu ở phía trước cứ nhảy tới trước mặt cô bé, dần dần tính khí của đứa trẻ chiếm ưu thế, Diệp An An lúc này cũng bắt đầu nhảy nhót theo.
Diệp Kiều cao hơn hai đứa nhỏ cho nên có thể thấy được chai nhựa cùng bìa các tông mà hai đứa bé không thấy, vì vậy đúng lúc cô sẽ nhắc nhở cho hai đứa.
Hiệu suất của ba người nhặt chai cùng nhau nhanh hơn nhiều so với trước đây.
Không lâu sau, túi trong tay Diệp An An đã đầy ắp, trong tay Diệp Kiều còn có thêm một đống bìa các tông dày.
Cầm bìa các tông, Diệp Kiều không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Dưới con mắt kinh ngạc của người đi đường, cô mặc một chiếc áo khoác len có giá trị xa xỉ, tay cầm bìa các tông, thản nhiên bước đi.
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn mặt trời, trời đã nghiêng về phía Tây, bây giờ trời tối càng lúc càng nhanh, đợi lát nữa Lục Thừa sẽ đến đón mẹ con bọn họ. Vì vậy, cô mở miệng gọi hai cô gái nhỏ ở phía trước.
"Châu Châu, An An, trước tiên chúng ta đem những thứ này bán đi đã nhé?”
“Vâng.
” Diệp An An lau mồ hôi trên trán, không phải do mệt mà bởi vì vừa rồi cô bé với Châu Châu chạy thi xem ai nhặt được nhiều vỏ chai hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp An An xấu hổ mím môi, gương mặt có chút đỏ.
Thật là, kiếp trước cô chết lúc 30 tuổi, vậy mà bây giờ cô lại đi thi đấu với một đứa bé mới chỉ ba tuổi, cô lại thi đấu rất nghiêm túc, thật quá mất mặt mà.
Cô xách túi đến bên cạnh Diệp Kiều, nhỏ giọng nói.
“Dì Kiều Kiều, dì đưa bìa cát tông cho cháu đi, cháu có thể tự mình mang nó đến trạm thu mua phế liệu.
”
Diệp Kiều buồn cười tránh tay cô nhóc, cúi đầu nhìn bé, sau đó nhẹ nhàng từ chối.
"Không sao. Bìa cát tông quá nhiều, cháu rất khó mang đi. Tiểu An, cháu đi trước dẫn đường, chúng ta cùng nhau đi bán chúng.
”
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi đi.
” Cố Minh Châu vui vẻ nhảy cẫng lên, bàn tay nhỏ mũm mĩm vẫn đang cầm chiếc túi chứa đầy chai lọ.
Chiếc túi mà Diệu An An mang theo đã đầy, vì vậy Diệp Kiều đã tìm cho hai đứa một cái túi khác ở trên đường trông cũng khá sạch sẽ...
Kỳ thật trong tay ba người ai cũng cầm theo đồ.
Tất cả các túi đều đầy, nhìn qua có lẽ có thể bán được không ít tiền.
Dưới sự hướng dẫn của Diệp An An, ba người cuối cùng cũng đến được trạm thu mua phế phẩm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều nhìn thấy trạm thu mua phế phẩm ở thời đại này, không khác đời sau là mấy, đều là một bãi phế liệu vô cùng lớn.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Diệp An An đến đây, sau khi đến trạm thu mua phế liệu, cô bé liền đưa theo Diệp Kiều và Cố Minh Châu đến thẳng địa điểm thu mua.
Hai túi lớn vỏ chai bán được 5 hào tiền, bìa cát tông nặng trịch trong tay Diệp Kiều bản được 6 hào tiền.
Bản thân Diệp Kiều không ngờ bìa cát tông còn đáng hơn so với hai túi vỏ chai mà con gái cùng Tiểu An nhặt cả nửa ngày, cho nên cô tò mò hỏi một chút.
Nhân viên tại chỗ thu mua phế liệu nói với cô rằng, những tấm bìa các tông mà cô ấy nhặt được rất cứng, bọn họ chỉ cần tái chế lại một chút là có thể tiếp tục sử dụng, cho nên giá cả mới cao hơn một chút.
Diệp Kiều có chút ngạc nhiên, cúi đầu nhìn tấm thẻ trên ngực của đối phương, lúc này cô mới chợt hiểu ra.
Bây giờ trạm thu mua phế liệu là đơn vị công lập, nhân viên công tác đều là người được biên chế, khác với đời sau, giá cả bây giờ được niêm yết rõ ràng, không hề tham lam.
Tâm trạng của Diệp Kiều đột nhiên tốt lên rất nhiều, cô cười chỉ sang phía bên cạnh hỏi: “Tôi có thể xem sách ở bên kia được không?”
Vừa nãy khi vừa bước vào đây, cô nhìn thấy nhân viên công tác tuỳ ý ném bìa các tông lên trên một chồng sách.
Đôi mắt Diệp Kiều vô cùng nhạy bén, cô nhìn thấy rất rõ chữ viết ở trên đó: Ngữ văn, toán học, v.
v.
, nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới cô liền trở nên kích động.
Vốn dĩ cô muốn nhờ Trương Triệu và những người đang ở Thâm Thành mua cho cô vài cuốn sách và tài liệu tham khảo, nhưng bây giờ nhìn thấy đống sách này Diệp Kiều mới phản ứng lại.
Cô không cần phải nhờ người mua sách mới cho cô nữa, sách giáo khoa ở Thâm Thành có thể sẽ không giống với sách ở phương bắc, đối với kỳ thi tuyển sinh đại học ở địa phương, sử dụng sách giáo khoa địa phương là thích hợp nhất.
"Cô muốn mua sao?" Nhân viên công tác nghi hoặc nhìn về phía cô.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!